Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3173: Tiểu U xuất quan? (1)

Bát cơm chiên trứng lơ lửng tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Nhưng trong mắt Hồn Thần thì nó lại là một sự chết giễu của tên đầu bếp đáng ghét kia. Hắn nhìn bát cơm chiên trứng, giơ tay lên.
Không thể ăn, cả đời này cũng không thể nào… món ăn mà tên đầu bếp thối kia nấu đánh chết hắn cũng không ăn!
Trong bàn tay, sức mạnh Tội Ác lan tràn. Tiếng vang lớn nổ ra đánh bay bát cơm trước mắt, hóa thành một tia sáng biến mất ở phía chân trời.
Đôi mắt đỏ của Hồn Thần nhíu lại, sau đó liếc nhìn xung quanh. Vũ Trụ Hồn Ma đã từng là nơi tà khí lẫm nhiên bây giờ trên mỗi hành tinh lại tràn đầy hoa cỏ.
Hồn Thần lạnh lùng liếc nhìn một vòng, trên mỗi một hành tinh đều có một món ăn đang lơ lửng. Mà sào huyệt của hắn cũng như thế.
- Tên đầu bếp này… đáng chết!
Ánh mắt Hồn Thần lạnh như băng, bảy đạo khí đen nổi lên. Xung quanh hắn là bảy cường giả xuất hiện. Đây là bảy Đại Hồn Chủ, mỗi một người đều là Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn, vô cùng đáng sợ. Bảy Đại Hồn Chủ là át chủ bài mạnh nhất của Hồn Thần bây giờ.
Hồn Thần liếc nhìn Vũ Trụ Hồn Ma, hắn không xuất thủ khôi phục dù sao thì những món ăn này của Bộ Phương sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hắn. Hắn đã tiêu hao rất nhiều năng lượng để triệu hoán bảy Đại Hồn Chủ, nếu bây giờ tiếp tục tiêu hao khí lực để đối phó với những món ăn này chẳng phải là theo ý muốn của tên đầu bếp kia sao.
Vì vậy mà Hồn Ma rời ánh mắt, chỉ là Vũ Trụ Hồn Ma thì là cái gì? Tương lai còn có Vũ Trụ Hồng Hoang, Vũ Trụ Hỗn Độn, Thành Hư Vô đều thuộc về hắn!
- Đúng… nữ nhân ở Thành Hư Vô kia có vẻ sắp tỉnh lại rồi. Bổn tôn nhất dịnh phải tìm về được trái tim trước khi nữ nhân kia tỉnh lại!
Ánh mắt Hồn Thần ngưng tụ liếc nhìn bảy Đại Hồn Chủ.
- Mở đường tới trái đất, thu khí tức lại. Chúng ta phải yên lặng tìm trái tim của ta về, lúc đó chính là thời điểm để giết chết tên đầu bếp kia!
Hồn Thần nói.
Không thể không nói là hắn còn chút kiêng kị với Bộ Phương. Từ trên người Bộ Phương hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Hồn Thần không ngốc, Bộ Phương tuy mạnh nhưng vẫn chưa vượt qua được một bước kia.
Bộ Phương hữu tình, hữu tình không thể đi tới cực hạn được. Bởi vậy chỉ cần hắn tìm được trái tim, chắc chắn hắn sẽ vô địch!
Bảy Đại Hồn Chủ lần lượt gật đầu.

Vũ Trụ Hồng Hoang.
Hồn Thần bỏ chạy, nhóm cường giả Giáo Chủ Thông Thiên đều cảm thấy có chút đáng tiếc. Vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để trấn áp Hồn Thần một lần nữa. Nhưng không ngờ thế mà Hồn Thần lại có át chủ bài là bảy Đại Hồn Chủ. Đây là điểm mà bọn hắn không dự liệu được. Cứ tưởng rằng bảy Đại Hồn Chủ trước kia là Đại Hồn Chủ thật sự, nhưng hóa ra tất cả đều là giả.
Đại Hồn Chủ thật sự thế mà vẫn giấu kín bao lâu nay!
Bộ Phương thì lại rất bình tĩnh, khác hoàn toàn so với đám Giáo Chủ Thông Thiên đang lo lắng.
Hồn Thần có thể chạy thoát, Bộ Phương cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ Bộ Phương đã trải qua ngàn năm trầm lắng, tu vi mạnh hơn nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ của Hồn Thần.
- Làm sao bây giờ?
Cẩu Gia nhìn Bộ Phương.
- Đừng lo, cho dù Hồn Thần về Vũ Trụ Hồn Ma cũng vô dụng. Trong thời gian ngắn tu vi của hắn không thể nào tăng lên tới cực hạn, bởi vì Vũ Trụ Hồn Ma đã không còn sức mạnh Tội Ác nào nữa rồi.
Cẩu Gia sững sờ, nhóm người Giáo Chủ Thông Thiên cũng sửng sốt. Bộ Phương nói vậy là có ý gì?
- Ta đã đặt từng món ăn lên từng hành tinh của Vũ Trụ Hồn Ma. Những món ăn này tuy không mạnh mẽ như món ăn trấn áp Hồn Thần nhưng nếu hắn muốn giải quyết phải tốn khá nhiều khí lực.
Bộ Phương nói. Hắn chắp lấy tay, tước vũ bào bay phấp phới.
- Cho nên nếu Hồn Thần không ngốc thì hẳn là sẽ bỏ qua việc loại trừ những món ăn kia, đối với hắn mà nói thì mặc dù Vũ Trụ Hồn Ma quan trọng nhưng dã tâm của hắn không chỉ ở đấy, hắn còn muốn sở hữu toàn bộ các Đại Vũ Trụ. Vì vậy nhất định hắn sẽ mở con đường tới trái đất, tim của hắn ở đó.
Bộ Phương nói. Mà nói tới đây, mày hắn cũng nhíu chặt lại.
Bọn người Giáo Chủ Thông Thiên ngẩn ra, Bộ Phương nói rất có lý.
- Này, nếu Hồn Thần thật sự ngốc thì sao?
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Lạt Điều hỏi.
Cẩu Gia, Bộ Phương, Giáo Chủ Thông Thiên đều liếc nhìn hắn một cái. Ai coi Hồn Thần ngốc thì kẻ đó mới thật sự là ngu xuẩn.
Minh Vương Nhĩ Cáp bị mọi người nhìn tới mức run rẩy, thẹn quá hóa giận nói.
- Các ngươi cần gì phải nhìn ta bằng ánh mắt đó!
- Ngàn năm qua ta đã từng tới trái đất nhưng không hề biết tim của Hồn Thần được trấn áp ở đây… ta không cảm nhận được.
Bộ Phương không để ý đến Minh Vương Nhĩ Cáp, xoa cằm nói. Nhóm Giáo Chủ Thông Thiên cũng nhíu mày.
- Trái đất là Tổ Tinh, là Tổ Tinh của nhân loại, tại sao lại trấn áp trái tim Hồn Thần? Mặc dù nói là Tổ Tinh của nhân loại nhưng với tầng thứ của trái đất vốn dĩ không thể trấn áp được tim Hồn Thần mới đúng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói. Giờ phút này bọn hắn có chút đau đầu, không hiểu vì sao lại như vậy.
- Nhưng mà cho dù là thế nào chúng ta đều phải phái người tới Tổ Tinh, cần phải tới trước Hồn Thần một bước, tìm được trái tim kia trước hắn.
Giáo Chủ Thông Thiên nói, chắc chắn bọn hắn phải làm như vậy.
Bộ Phương gật gật đầu. Sau đó thì đám người Giáo Chủ Thông Thiên lần lượt hóa thành tia sáng rồi biến mất. Nhóm cường giả còn lại vẫn trấn thủ ở Thiên Quan Hàm Cốc, dù sao thì tất cả vẫn chưa kết thúc.

Vũ Trụ Hỗn Độn, trung tâm Hỗn Độn.
Bộ Phương đi bộ ở Hỗn Độn quen thuộc. Nhóm Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp cũng đi bên cạnh hắn. Bộ Phương lĩnh ngộ năm đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường ở đây, nói thật hắn cũng có quan hệ thân thiết với Hỗn Độn.
Bốn tòa Cung Thiên Thần đã xuất thế, mà cũng đã tu sửa khang trang. Bộ Phương suy nghĩ một lúc thì sắc mặt phức tạp. Thời Gian, Không Gian, Hủy Diệt, Sinh Mệnh, Tứ Đại Thiên Thần thế mà lại có quan hệ với hắn. Trùng hợp sao? Có lẽ là như vậy…
Dù sao thì trước kia hắn có được truyền thừa của Trù Thần, Trù Thần thuộc về tầng thứ của Tổ Thần. Trong lúc vô tình có thể sẽ ảnh hưởng tới mọi thứ xung quanh.
Bộ Phương chắp lấy tay nhìn Cung Thiên Thần Luân Hồi ở phía xa, sắc mặt không hề thay đổi.
- Sau khi Thiên Thần Luân Hồi chết, vị trí đó vẫn còn trống. Lúc trước có ngươi đại diện, nhưng… bây giờ người chắc cũng không thể tiếp tục tọa trấn vị trí này nữa.
Cẩu Gia nhìn Bộ Phương nói.
Bộ Phương gật gật đầu.
- Nếu không thì để bổn Vương?
Mắt Minh Vương Nhĩ Cáp sáng lên, nói.
Bộ Phương liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một cái, lắc lắc đầu. Thiên Thần Luân Hồi chưởng quản sinh tử luân hồi ở Vũ Trụ Hỗn Độn. Để cho Minh Vương Nhĩ Cáp quản lý có trời mới biết hắn sẽ làm loạn thành cái dạng gì. Cho nên Cẩu Gia và Bộ Phương đều không hẹn mà cùng cự tuyệt.
Minh Vương Nhĩ Cáp cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bộ Phương chắp lấy tay, nhìn Vũ Trụ Hỗn Độn mênh mông. Bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, khóe miệng hơi kéo lên.
- Có người kế thừa vị trí Thiên Thần Luân Hồi rồi.
Bộ Phương nói.
Hả? Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, Bộ Phương giơ tay lên búng một cái, điểm sáng vàng óng nổi lên bao trùm thân thể bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận