Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1178: Thiên Phiêu Huyết Tuyết (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia khiến cho tâm thần hắn ta xúc động, nhưng nhớ tới người này đã thờ ơ rời đi vài chục năm, xúc động trong lòng Mạcộ Lưu Cơ liền biến thành lạnh lẽo.
Mạc Thiên Cơ nhìn Mạc Lưu Cơ, ánh mắt rất phức tạp, nhìn Mạc Lưu Cơ lớn lên vô cùng giống mình, ông thở dài một hơi.
- Hài tử, phụ thân đã về.
Thiên Cơ Thánh sư đi đến Vô Tận Hải, vì Tiềm Long Vương Đình đi tra xét tin tức về Vô Tận Hải, vừa đi một cái là hơn chục năm trời, Mạc Lưu Cơ cũng từ đứa trẻ ba tuổi trở thành một nam nhân tuấn tú như hiện tại.
Thật đáng tiếc… Mạc Thiên Cơ trở lại lần nữa, nhưng trời đất đều đã thay đổi.
- Ông không phải phụ thân ta, ông chỉ là Thiên Cơ Thánh sư…
Vẻ mặt Mạc Lưu Cơ lạnh lùng.
- Mạc bà bà đã chết, Tinh La Thiên Bàn bị hủy, còn có… Thiên Cơ Thánh nữ bị trọng thương, cũng sắp ngã xuống.
Mạc Lưu Cơ nói.
Mạc Thiên Cơ chắp tay, yên lặng nghe Mạc Lưu Cơ nói.
Ông ta so với Mạc Lưu Cơ thì càng trưởng thành và thâm trầm hơn.
- Những gì con nói… ta đều biết. Đại nạn của Mạc bà bà đã tới. Vào ngày đại nạn, bà ấy muốn bảo vệ Thiên Cơ Thánh địa, đưa Thiên Cơ Thánh nữ đi, cũng muốn bảo vệ cả Tinh La Thiên Bàn, nhưng mà dù sao Mạc bà bà cũng đã già rồi, bà ấy không thể thấy rõ rất nhiều chuyện…?
Mạc Thiên Cơ nói.
Mạc bà bà vốn sẽ chết, Mạc Thiên Cơ muốn nói với Mạc Lưu Cơ rằng cái chết của bà không hề uổng phí, Mạc bà bà chết nhưng là chết có ý nghĩa.
Mạc Lưu Cơ là được Mạc bà bà nuôi lớn, nhất thời trong lòng đau đớn không thể khống chế được, quỳ rạp trên mặt đất mà khóc.
Hắn ta hận mình tu vi yếu kém, cũng hận sự vô dụng của chính mình.
Mạc Thiên Cơ khẽ thở dài, cất bước, giơ tay lên xoa đầu Mạc Lưu Cơ.
- Không sao… phụ thân đã trở về, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định không để Thiên Cơ Thánh Địa bị đám súc sinh Minh Khư phá hủy.
- Thánh nữ điện hạ, phụ thân sẽ tự mình đi một chuyến, Thánh nữ nhất định phải mang về, con không cần khóc, con đã làm rất tốt rồi.
Những lời nói của Thiên Cơ Thánh sư rất nhẹ nhàng, như thể có tác dụng xoa dịu.
Mạc Lưu Cơ vốn đã có chút mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu, không khỏi nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, thở đều đều.
Mạc Thiên Cơ ôm lấy Mạc Lưu Cơ, Mạc Lưu Cơ ngủ say như một đứa trẻ.
Mạc Thiên Cơ từng bước bước ra, bóng dáng lơ lửng trong hư không, chậm rãi đi về phía chủ điện Thiên Cơ.

Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, thở ra cả khói trắng.
Hắn nằm co lại trên ghế, nhìn tuyết dày đặc như lông ngỗng bay đầy trời, trận tuyết rất lớn mà lại là huyết tuyết, làm cho Bộ Phương cảm thấy khá kì lạ.
Nhiệt độ trở nên rất thấp vì đã bước vào mùa đông.
Bộ Phương mặc một bộ nhung bào, nằm trên ghế, cảm giác rất ấm áp.
Trong tửu lâu vốn đã rất ấm áp, dưới gốc cây Ngộ Đạo, Cẩu gia nằm úp sấp, híp mắt ngủ, Tiểu U thì đang ôm một chén nước ô mai ướp lạnh vui vẻ uống.
Tiểu U cùng Tiểu Hoa, một lớn một nhỏ ngồi trên thuyền U Minh, đung đưa đôi chân trắng nõn, đều đang cầm nước ô mai nhẹ nhàng uống.
Sở Trường Sinh cũng kéo một chiếc ghế lại đó, ngồi cùng Bộ Phương.
Mái tóc dài màu bạc của ông ta xõa tung ra, nhìn khá là anh tuấn.
- Hôm nay… thật là thay đổi quá nhanh, Bộ lão bản, ngươi xem hôm nay lạnh như vậy, nên đóng cửa sớm đi. Sở Trường Sinh quay đầu lại liếc nhìn Bộ Phương, cười nói.
Bộ Phương liếc xéo Sở Trường Sinh một cái, không nói gì cả.
Sở Trường Sinh cười gượng.
Tuyết rơi chất đống trước cửa, lớp tuyết màu máu càng thêm rợn người, lạnh lẽo.
Thao Thiết Cốc đã bắt đầu sửa chữa, có vẻ như nó đã được sửa lại một cách có trật tự, mặc dù thiệt hại lần này khá nghiêm trọng nhưng vì đã có kinh nghiệm nên quá trình sửa chữa diễn ra rất suôn sẻ.
Con phố dài của Thao Thiết Cốc đã được lát đá, nhiều tửu lâu cùng khách điếm hai bên được dựng lên.
Phượng Hiên Các đối diện Thao Thiết tửu lâu cũng đã được khôi phục hoàn toàn nhưng lượng khách lại giảm đi rất nhiều.
Bởi vì một trận biến cố, lại thêm một trận huyết tuyết rét lạnh, khiến việc buôn bán hôm nay trở nên rất tồi tệ.
Rất nhiều hàng quán đều đóng cửa sớm, ngồi sưởi ấm quanh bếp lò.
Mộc Chanh được bọc trong một chiếc áo choàng dày, mặc váy ngắn, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài, nhìn qua có vài phần quyến rũ.
Nàng bước tới, chạy sang chỗ Thao Thiết tửu lâu của Bộ lão bản.
u Dương Trầm Phong cũng chắp tay, cất bước đi tới.
Rất nhiều đại trù cũng đi đến tửu lâu, dự định cùng Bộ Phương tán gẫu.
Đã nhiều ngày, bởi vì việc buôn bán không tốt lắm nên mọi người đều rất rảnh rỗi, mỗi khi có thời gian lại tụ tập cùng nhau tán gẫu.
Bọn họ vào tửu lâu, kêu một bầu rượu Băng Tâm Ngọc cùng một phần đồ ăn kèm, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Văn Nhân Thượng cũng bỏ qua ống trúc rượu của hắn, chạy tới tửu lâu của Bộ Phương.
Nếu so sánh, hắn vẫn thấy rượu Băng Tâm Ngọc uống ngon hơn.
Hồi lâu sau.
Thời gian buôn bán hôm nay kết thúc.
Bộ Phương đem mọi người tiễn hết ra ngoài, hắn duỗi người, mở rộng chiếc áo choàng nhung từ từ đi về phía phòng bếp.
Hắn đóng cánh cửa gỗ kêu cót két, mang chút hơi thở của thời gian, theo cầu thang bước lên lầu, vang lên tiếng kẽo kẹt đi đến hành lang. Hắn đẩy cửa phòng mình ra.
Trong phòng, có những vì sao sáng lấp lánh.
Thiên Cơ Thánh Nữ Nghê Nhan đang nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta dưới ánh sáng rực rỡ của những vì sao lại lộ ra mấy phần tiêu điều, thê mỹ.
Trong vẻ đẹp mang theo sự yên bình.
Nữ nhân này… vẫn chưa tỉnh sao?
Bộ Phương nhíu mày, bước đến bên giường duỗi tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn vạch mí mắt của Nghê Nhan, nhìn chằm chằm con ngươi của nàng ta.
Lắc lắc đầu, Bộ Phương cũng không biết khi nào nữ nhân này sẽ tỉnh.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn cởi chiếc áo choàng nhung, treo lên mắc áo trong phòng.
Hắn vuốt vuốt chiếc áo sau đó đi vào phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm có tiếng nước rào rào vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận