Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2032: Đám rác rưởi, Khiếu Thiên ta... trở lại rồi! (2)

Notice: Undefined offset: 198
Trong nháy mắt, Thiên Đạo Ý Chí đã bao phủ khắp người hắn ta, khiến cho động tác của hắn ta càng thêm kinh khủng, nhất cử nhất động đều như muốn đánh nát cả hư không.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, hắn không có thời gian để lãng phí với bọn người này đâu.
Hắn còn phải đi săn giết một con Thú Thánh Nhất Tinh nữa đấy. Khảo hạch Tiểu Thánh còn đang chờ hắn kia kìa.
- Bạch Hổ... Ngươi tới đi, tốc chiến tốc thắng.
Bộ Phương vừa dứt lời một tiếng, hai tay buông thõng xuống, hắn nói với vẻ thản nhiên.
Ngay sau đó, bên trong Tinh Thần Hải của hắn đột nhiên có sóng to gió lớn dâng lên, một tiếng hổ gầm bất ngờ nổ vang.
Ầm!
Sóng biển dâng cao dữ dội!
Con ngươi Bộ Phương chợt hóa thành kiếm đồng vô cùng sắc bén tựa như một thanh trường kiếm bén nhọn vậy.
Những sợi tóc cũng biến thành màu trắng bạc bay phấp phới trong gió, tản ra sự lạnh lẽo trang nghiêm.
Ánh mắt của cường giả Thâm Uyên và cường giả Dực Nhân Cốc đều co rụt lại.
Bởi vì vào thời khắc này, bọn họ nhận ra, bất chợt, khí tức trên người Bộ Phương thay đổi cực lớn.
- Cảm giác này...
Hai người đều híp mắt lại.
Không chỉ có bọn họ mà ngay cả những cường giả trông thấy cảnh này trên trận pháp hình ảnh cũng đều xôn xao lên.
Kiểu tóc này, còn có ánh mắt này...
Bọn họ thật sự rất quen thuộc...
Bộ dạng hai tay ôm ngực đứng trên lôi đài, kiêu ngạo lên tiếng lúc trước… không phải là người này đó sao?
- Trong mắt của ta, các vị ở đây... Đều là rác rưởi.
Lúc trước, câu nói này đã khơi dậy cơn phẫn nộ của toàn bộ người ở đây.
Bây giờ.... cái người này lại tới rồi.
Bộ Phương tóc trắng hơi đảo nhẹ tròng mắt.
Hắn đứng ở đằng xa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra cặp răng nanh trắng nõn.
Kiếm đồng chợt co rụt lại, liếc nhìn lên người của cường giả Thâm Uyên kia.
- Đám rác rưởi kia, Khiếu Thiên ta... Lại trở về rồi.
Bộ Phương tóc trắng trầm giọng mở miệng nói.
Ngay sau đó, hắn hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo liếc xéo cường giả Thâm Uyên và cường giả Dực Nhân Cốc một cái.
Cường giả Thâm Uyên nhíu mày.
- Giả thần giả quỷ cái gì, thay đổi kiểu tóc... thì cho rằng mình vô địch sao?
Đội trưởng Thâm Uyên cười khinh miệt, hắn ta có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của bản thân. Nếu hắn ta không giết nổi một tên Bán Thánh, vậy còn không bằng chết quách đi cho xong.
Chỉ một Bán Thánh nhỏ nhoi, chả khác gì kiến hôi cả.
Ầm!
Hắn ta bất ngờ ném mạnh trường mâu đỏ rực ra ngoài.
Bên trên trường mâu mang theo sát ý cuồn cuộn.
Một cú ném mạnh này, sức lực vô cùng kinh khủng.
Trường mâu gào thét phóng tới, như thể xé nát cả hư không.
- Chết đi!
Trường mâu xé rách xông ra, cực kỳ bén nhọn, tựa như muốn đóng đinh Bộ Phương đang sống sờ sờ xuống mặt đất vậy.
Uy thế của một thanh trường mâu như vậy khiến cho người ta kinh sợ!
Bộ Phương tóc trắng không hề né tránh, thậm chí hắn còn không thèm di chuyển nữa. Hắn chỉ hờ hững vươn bàn tay lên.
Vỗ một chưởng, trường mâu bị đánh bay một cách... Hời hợt.
- Khiếu Thiên ta đã nói rồi... Các ngươi đều là rác rưởi....
Bộ Phương tóc trắng kiêu ngạo hất cằm lên.
Sau đó, thân thể của hắn dần mơ hồ thành một ảo ảnh rồi tiêu tán mất.
Lúc xuất hiện lại lần nữa thì đã đứng trước mặt của vị cường giả Thâm Uyên kia rồi.
Ánh mắt của đội trưởng Thâm Uyên chợt co rụt lại.
Tốc độ này!
Grào!
Bộ Phương tóc trắng há miệng gào lên một tiếng.
Tiếng rống rung trời, dường như phía sau lưng xuất hiện một con Thương Lan Bạch Hổ, Bạch Hổ gầm thét tận trời.
Ầm...
Đội trưởng Thâm Uyên bị một luồng cự lực chấn động làm bay ngược ra sau, đập vào thân cây đại thụ.
Bộ Phương tóc trắng hóa quyền thành chưởng, trực tiếp ép thẳng tới.
Hắn lao từ trên trời xuống, bất ngờ lao vào đánh nhau với đội trưởng Thâm Uyên. Tốc độ của hai người vô cùng nhanh tựa như tàn ảnh vậy.
Cuối cùng đội trưởng Thâm Uyên lại bắn ra ngoài như đạn pháo một lần nữa, nện thẳng xuống đất, khiến mặt đất cũng vỡ nát theo.
- Rác rưởi.
Bộ Phương tóc trắng bay lơ lửng trên hư không, cả mái tóc bạc trắng bay phấp phới, bên trong đôi mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Hắn kiêu ngạo hếch cằm lên. Đội trưởng Thâm Uyên ho ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt khó mà tưởng tượng nổi nhìn Bộ Phương tóc trắng.
- Sao có thể chứ? Chỉ là Bán Thánh nhỏ nhoi...
- Bằng hữu Dực Nhân Cốc... ra tay cùng nhau đi, Thâm Uyên ta không muốn ngọc bàn, chỉ cần mạng của hắn. Giết hắn rồi, ngọc bàn màu trắng sẽ là của ngươi.
Đội trưởng Thâm Uyên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cường giả Dực Nhân Cốc đang xem kịch đằng xa rồi nói.
Ánh mắt của cường giả Dực Nhân Cốc lập tức run lên.
- Một con điểu nhân.... Rác rưởi.
Bộ Phương tóc trắng quay đầu nhìn về phía cường giả Dực Nhân Cốc mà bĩu môi khinh thường.
Lời hắn vừa nói xong, ánh mắt của cường giả Dực Nhân Cốc càng thêm hung tàn.
Ngay sau đó, trong miệng truyền ra tiếng cười to.
- Bằng hữu Thâm Uyên... Cùng giết hắn đi!
Phần phật...
Cánh chim phía sau lưng cường giả Dực Nhân Cốc chợt mở bung ra, lông vũ màu trắng bay tán loạn xuống
Từng chiếc lông vũ như hóa thành trường đao sắc bén, bất ngờ phóng về phía Bộ Phương.
- Người Dực Nhân Cốc ta, bình thường ghét nhất chính là bị gọi điểu nhân... Ngươi là đang muốn chết mà!
Xoẹt một tiếng.
Cánh chim sau lưng cường giả Dực Nhân Cốc giang rộng.
Khí tức kinh khủng cuồn cuộn xông khắp thiên địa mà ép bức về phía Bộ Phương.
Hai tay Bộ Phương tóc trắng ôm trước ngực, hắn bĩu môi khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
- Điểu nhân thì kêu điểu nhân, còn không cho người ta gọi nữa à? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ chắc? Rác rưởi...
Ầm!
Lời nói vừa dứt, thân hình Bộ Phương tóc trắng bất ngờ biến mất, rồi nhanh chóng xuyên thẳng qua hư không tựa như một luồng ánh sáng trắng.
Ngay sau đó, hắn đối đầu với một kích của cường giả Dực Nhân Cốc trong hư không.
Lưu quang màu đỏ đánh giết xông tới.
Cường giả Thâm Uyên bất chợt xông tới chém giết.
Cường giả Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc thế mà ra tay cùng một lúc... Hiện ra kết cục phải chết hết.
Rầm rầm rầm!
Dư âm của trận đấu vang vọng mấy trăm dặm khắp xung quanh.
Ở trong Cấm Hồn thành cũng có thể cảm nhận được dư âm của trận đấu này... Mặt đất còn hơi rung lắc nhẹ.
Mà xuyên qua màn ảnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm...
Cánh chim trắng noãn bay tán loạn khắp nơi.
Dòng máu đỏ tươi phun ra...
Một thanh niên tóc bạc trắng chợt xé nát đôi cánh của cường giả Dực Nhân Cốc.
Một cây trường mâu vung ra, hoàn toàn đóng đinh vị cường giả Thâm Uyên ngay trên mặt đất...
Kết quả cuộc chiến... Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Khí thế điên cuồng phun trào không ngừng, những chiếc lông vũ nhiễm máu tươi đang bay phấp phới trong gió.
Bộ Phương tóc trắng ôm hai tay trước ngực mà bay lơ lửng trên hư không, dưới lòng bàn chân hắn đang rỉ xuống những giọt máu, khí tức cũng trôi giạt trong không trung.
Cường giả Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên... Thế mà đồng thời bỏ mạng.
Chết thẳng cẳng.
Kiếm đồng híp lại, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, kiêu ngạo mà hất cằm.
Bộ Phương tóc trắng lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, như thể xuyên qua màn sáng mà nhìn thẳng vào tất cả mọi người ở đây.
- Thứ cho ta nói thẳng, trong mắt Khiếu Thiên ta, các vị... Đều là rác rưởi cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận