Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1962: Không cho ta đi theo Bộ Phương sao? (2)

Notice: Undefined offset: 181
Nhưng lại bị Địch Thái Giới Chủ cản lại.
Địch Thái Giới Chủ nói:
- Những chuyện như này sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt. Để tự bọn họ giải quyết đi, bộ dạng muốn giáo huấn này của ngươi ngược lại sẽ càng làm cho tình hình xấu đi.
Có điều, khi ánh mắt hắn ta nhìn về phía Bộ Phương thì thấy sắc mặt Bộ Phương bình tĩnh.
Trong lòng hắn ta đã âm thầm mặc niệm cho nhóm người Chu Ngạn này rồi.
Tuyệt đối đừng tự tìm đường chết nha, không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Địch Thái Giới Chủ nói:
- Được rồi, nếu tất cả mọi người đều đã biết nhau rồi vậy thì ta cũng không phải giới thiệu nữa. Lần so tài này là bên phía Minh Khu tổ chức, bao gồm rất nhiều thế giới xung quanh, cho nên mọi người không chỉ thể hiện thực lực của Tiên Trù Giới chúng ta, mà còn phải chứng minh cho những thế giới xung quanh thấy được tiềm lực của Tiên Trù Giới nữa. Trọng trách nặng nề này được đặt trên người các ngươi.
Bộ Phương không có chút hứng thú nào đối với những lời nói hào hùng này.
Thế nhưng nhóm người Chu Ngạn lại nghe rất hăng say, mỗi người đều kích động nắm chặt tay, thể hiện đây là một loại vinh dự như nào, dường như đã thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mỗi người trẻ như họ.
Bộ Phương đưa mắt nhìn một lượt, khóe miệng khẽ giật.
Đúng là vẫn còn xanh và non lắm…
Địch Thái Giới Chủ nói tiếp:
- Được rồi, lần này Chu Ngạn làm đội trưởng dẫn đội, nếu như Chu Ngạn không biết hoặc có việc không giải quyết được thì đi tìm Bộ lão bản.
- Bây giờ, mọi người trở về tự chuẩn bị hành trang cho bản thân, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát tiến về Địa Ngục, ta sẽ đích thân đi tiễn các ngươi!
Dứt lời, nhóm người Chu Ngạn không khỏi siết chặt bàn tay, trong cổ họng không ngừng vang lên âm thanh kích động.
Bộ Phương trừng mắt một cái, chắp tay, xoay người rời khỏi phòng họp của Tiên Trù Các.
Hiên Viên Hạ Huệ không thể hòa nhập được với nhóm người của Chu Ngạn, cho nên hắn ta nhanh chóng đuổi theo tốc độ của Bộ Phương và theo sau hắn rời đi.
Trong mắt nhóm người Chu Ngạn thì Hiên Viên Hạ Huệ là loại thường dân thấp kém, chó ngáp phải ruồi cho nên mới có thể được tham gia trận đấu trọng đại lần này cùng với bọn họ.
Có điều, bởi vì Hiên Viên Hạ Huệ là do đích thân Công Thâu Bạch Quang tiến cử, cho nên bọn họ không thể đuổi đi dễ dàng được. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không đuổi đi mà thôi, còn hình thức đối xử thì bọn họ chọn cô lập đối phương.
Cô lập một người là cách bắt nạt đáng sợ nhất.
Tất nhiên, bọn họ không nghĩ rằng tên Hiên Viên Hạ Huệ này lại không biết xấu hổ như vậy, cứ thế mà bám dính lấy Đại Ma Vương.
Thời gian một buổi sáng cũng không nhiều.
Bộ Phương trở lại bên trong tửu lâu ở Tiên Trù.
Sau khi dặn dò Hi Hi một vài chuyện, lại đưa cho tiểu nha đầu mấy viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn để cất.
Tiểu U thì được Bộ Phương gọi đi cùng đến Địa Ngục.
Bây giờ, nguyền rủa trong cơ thể của Tiểu U đang bị áp chế ở giai đoạn quan trọng, cho nên Bộ Phương không dám để cho nàng ở lại một mình trong tửu lâu.
Tiểu U tất nhiên không có ý kiến gì, Bộ Phương đi đâu nàng theo đó, chỉ cần được ăn ngon.
Thật ra Tiểu Hoa cũng rất muốn đi cùng, mỗi ngày nàng đều ở trong cái tửu lâu này đến phát chán, không có việc gì để làm nên rất khó chịu.
Có điều kiến nghị của nàng bị Bộ Phương cự tuyệt, sau đó nàng ôm chặt thân thể của Tiểu U thì bị Bộ Phương cong ngón tay búng một cái lên trán.
Cái trán hơi bị sưng lên.
Điều này khiến cho Tiểu Hoa cảm thấy rất tức giận.
Con bé hận không thể liều chết xông lên đánh Bộ Phương.
Tất nhiên… cuối cùng cũng không có trận quyết đấu nào hết.
Bộ Phương mang theo Tiểu U, trên vai là Tiểu Hồ đang thảnh thơi nằm sấp ở đó.
Nửa năm trôi qua, cơ thể Tiểu Hồ cứ thế mà béo lên một vòng, thật sự là đồ ăn quá ngon.
Trên mông, hai cái đuôi của hồ ly đang ngoe nguẩy.
Được đi cùng Bộ Phương nên nó rất thích thú.
Bộ Phương mang theo Tiểu U đi ra khỏi tửu lâu, từ từ đi đến quảng trường bên ngoài Tiên Trù Các.
Bây giờ, tầng một của Tiên Trù Giới là khu trung tâm, kinh tế và thương mại cũng tập trung hết ở đây.
Rất nhiều thứ được xây thêm làm thay đổi cả Tiên Trù Các, khu vực bao quanh Tiên Trù Các thì được thiết kế thành một cái quảng trường lớn.
Tính ra thì là quảng trường lớn nhất toàn bộ Tiên Trù Giới.
Khi Bộ Phương và Tiểu U đến nơi, nhóm người Chu Ngạn đã thu thập xong hành lý đứng chờ một lúc lâu.
Khi Chu Ngạn nhìn thấy Bộ Phương và Tiểu U ở bên cạnh thì khẽ nheo mắt:
- Đại Ma Vương tiền bối, tuy rằng ngươi là tiền bối, nhưng vẫn phải tuân thủ theo quy định chứ. Chúng ta đi dự thi chứ không phải đi nghỉ dưỡng, không thể mang theo những người khác.
Chu Ngạn liếc mắt nhìn Tiểu U thì bắt gặp Tiểu U có một mái tóc xanh biếc càng làm tôn lên vẻ quyến rũ mê người.
Dung mạo tuyệt đẹp hơi tái nhợt càng làm tăng vẻ thướt tha và yếu đuối, rất dễ khiến nam nhân có ý muốn bảo vệ.
Hơn nữa, nàng còn có dáng người lả lướt, cặp đùi thẳng tắp, mỗi một chỗ đều toát lên mùi vị dụ hoặc.
Chu Ngạn cảm thấy vô cùng kinh diễm, không chỉ có Chu Ngạn, ngay cả Phương Ngọc và Mặc Yên cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của Tiểu U.
Bộ Phương chắp tay, lạnh nhạt nhìn Chu Ngạn:
- Ồ? Từ khi nào thì có quy định này thế?
Chu Ngạn nhếch miệng nói:
- Ta là tiểu đội trưởng, cái quy định này là ta mới thêm vào, vì để đảm bảo mọi người không bị phân tâm khi thi đấu.
Ánh mắt hắn không ngừng quét qua gương mặt tuyệt sắc của Tiểu U.
Đương nhiên, khi nói xong thì trong lòng hắn lập tức cảm thấy hối hận.
Vì để bắt chẹt Đại Ma Vương mà phải cự tuyệt mỹ nữ cao cấp như này, đúng là không có nhân tính.
Lông mày Bộ Phương khẽ nhướng lên:
- Ngươi lập ra quy định ấy hả?
Còn chưa kịp đợi Bộ Phương ra tay thì trên khuôn mặt lạnh tanh của Tiểu U đã tăng thêm một tầng khí lạnh nữa.
Người này… Không cho nàng đi theo Bộ Phương à?
Đôi chân dài di chuyển, từng sợi tóc màu xanh biếc tung bay trong gió.
Hương thơm nhàn nhạt của nữ tử vấn vương xung quanh.
Ánh mắt Chu Ngạn trở nên hoảng hốt, hắn phát hiện thấy nữ nhân đẹp đến ngạt thở đang ở trước mặt mình.
Nhóm người Mộng Kỳ từ phía xa đi đến.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh Tiểu U đứng trước mặt Chu Ngạn.
Sau đó… Ánh mắt bọn họ chợt co lại.
Khuôn mặt Tiểu U không thể hiện cảm xúc, nàng lạnh lùng mở miệng, tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Chu Ngạn:
- Ngươi không cho ta đi theo Bộ Phương sao?
Chu Ngạn bị nàng nhìn chằm chằm đến mức phát run:
- Ta coi như là đội trưởng của cả đội… Có quyền…
Chu Ngạn nhìn Tiểu U ở khoảng cách gần như vậy thì càng cảm thấy khó thở hơn, thật sự là quá đẹp, ngay cả Mộng Kỳ thành chủ cũng không đẹp được như nữ nhân này đâu!
Loại khí chất lạnh lẽo thanh khiết này… Thật khiến cho người ta phải si mê.
Có điều, Chu Ngạn vẫn muốn nói lý lẽ.
Nhưng mà, hắn mới chỉ nói được một nửa.
Đôi mắt khẽ co lại.
Xoẹt xoẹt.
Tròng mắt đen nhánh của Tiểu U đột nhiên trở nên đen kịt, gân xanh trong đôi mắt nàng lan ra đến tận tai.
Kiểu biến hóa đột ngột này… Thật khủng khiếp.
Địch Thái Giới Chủ nhìn một màn này, khóe miệng khẽ giật.
Đã nói rồi, đừng tự tìm đường chết thì sẽ không phải chết mà lại.
Tại sao người trẻ tuổi kia lại không nghe vào đầu chứ…
Rầm!
Giống như một cơn bão quét qua.
Toàn thân Chu Ngạn run lên bần bật rồi không thể động đậy, cái cổ bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, hung hăng đẩy lên tường.
Toàn bộ bức tường đều bị nứt ra.
Chu Ngạn giãy dụa, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tiểu U vẫn bóp lấy Chu Ngạn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi nói:
- Ngươi có để cho ta ở cùng một chỗ với Bộ Phương hay không?
Khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch.
Bởi vì nguyền rủa bộc phát mà tính cách Tiểu U trở nên hết sức nóng nảy nha.
Dù sao thì cũng là nữ nhân mà… Một tháng luôn có ba mươi mấy ngày bật chế độ bạo hành đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận