Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2432: Ngân Giáp đã chết! (2)

Notice: Undefined offset: 222
Ngũ Hoàng Tử kinh hãi ngẩng đầu lên thì đã thấy thân ảnh kia bay lên không trung.
Thân hình lão giả run lẩy bẩy, thân là một Cao Đẳng Thần Chi khi nhìn thấy thân ảnh đó lại mảy may không thôi động nổi một chút sức mạnh kháng cự.
- Đế... Đế Tử...
Lão giả run rẩy, nơm nớp lo sợ gọi.
Ngũ Hoàng Tử trợn tròn mắt.
Bên trên bầu trời, Đế Tử thản nhiên liếc mắt nhìn Ngũ Hoàng Tử một cái, ánh mắt ấy của hắn giống như đang nhìn một con kiến hôi.
Ngay sau đó thân hình của hắn phá không lao ra, hắn bay về phía vị trí đại chiến đang bùng nổ trên không trung.
- Trêu chọc mẫu hậu ta, ta giết không tha.
Thân hình hắn biến mất chỉ để lại lời nói lạnh như băng ở trong hư không.
Ngũ Hoàng Tử suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.
Đế Tử, đây chính là Đế Tử, chỉ cần dùng vẻn vẹn một ánh mắt của Đế Tử đã khiến cho hắn ta không thể động đậy nổi.
Ban đầu hắn ta vẫn nghĩ sự chênh lệch giữa hắn ta với Đế Tử rất nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy... Chênh lệch lớn như giữa trời với đất.
Yêu nghiệt Bán Thần vừa lĩnh ngộ được hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường thì thật sự rất đáng sợ!
...
Oành!
Bên trong tiếng nổ.
Kiếm khí và đao khí đáng sợ đang chém vào nhau.
Ánh mắt của Hoàng Phi thất hồn lạc phách, có lẽ trong khoảnh khắc này nàng cũng cảm nhận được trái tim của mình đang quặn đau.
Oành!
Có một bóng người rơi từ trên đó xuống.
Một thanh trường kiếm màu bạc vẽ ra một đường cong trên không trung, xoay tròn mấy vòng rồi đâm xuống mặt đất.
Dường như có tiếng kiếm ngâm vang vọng.
Bên trên trường kiếm còn có quang mang màu bạc yên lặng tỏa ra, không ngừng tiêu tán không hư không...
Cuối cùng, trường kiếm màu bạc này biến mất.
Đao khí và kiếm khí cũng chậm rãi tan đi.
Dần dần, trong hư không hiện ra hình ảnh.
Hai bóng người đứng ngạo nghễ.
Ngân Giáp mất đi áo giáp màu bạc, hắn ta trở nên không còn dữ tợn và khí thế như trước nữa,
Mặc dù trên mặt của hắn ta có vết sẹo khiến cho hắn ta trông vô cùng xấu xí, nhưng nếu như không có vết sẹo đó chắc hẳn Ngân Giáp sẽ là một mỹ nam tử khó tìm.
Ngân Giáp đang nhìn hai tay của chính mình, ánh mắt của hắn ta hơi rung lên.
Trong hư không,
Sắc mặt của Bộ Phương trắng bệch, hắn lùi lại phía sau mấy bước rồi đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hắn thở ra một hơi thật dài.
Vẫn quá khó khăn khi phải đối đầu với một Thần Vương, cho dù có thêm Thần Lực Dịch Tích Trù Thần mà hắn vẫn cảm giác quá miễn cưỡng.
Chủ yếu là do thực lực của hắn còn quá non cho nên mới cảm thấy cố hết sức.
Nhưng may mắn thay, vẫn ngăn cản được.
Bộ Phương thở hắt ra một hơi.
Khí tức ngưng trệ trên không trung cũng đã tan đi.
Mà tảng đá lớn ở trong lòng của mọi người cũng đã rơi xuống.
Những người đứng xung quanh dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Vậy mà lại ngăn được!
- Đây là giả chăng... Một kiếm của Thần Vương mà Bán Thần cũng có thể ngăn cản sao?
- Đó chính là thần thông của Thần Vương, được thần thông phó thác cảm tình... Quả nhiên uy lực có thể hủy thiên diệt địa.
...
Lông, tóc của Bộ Phương chẳng bị hao tổn gì, mọi người sợ đến mức sững sờ, chuyện này đã làm thay đổi nhân sinh quan của bọn họ.
Hạ Thiên xuất hiện bên người của Bộ Phương, nàng nhìn thấy sắc mặt Bộ Phương chỉ có chút tái nhợt nên cũng nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
Nhưng mà khi nhận ra, Hạ Thiên cũng có chút hoảng sợ.
"Tên tiểu tử này lại chặn được một kích của Thần Vương cơ à?"
"Bán Thần chặn Thần Vương hả?"
"Đây cũng quá đáng sợ rồi!"
Hạ Thiên ngẩng đầu, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Ngân Khải ở phía xa.
Nàng mang lửa giận trút hết lên người của Ngân Khải.
- Ngân Giáp ơi là Ngân Giáp... Ngươi đúng là càng ngày càng sa đọa! Ngươi cảm thấy ngươi có còn tư cách làm cấm vệ Thần Vương không?
Hạ Thiên gần như đang dùng giọng điệu chất vấn mà nói với hắn ta.
Ngân Giáp ngẩn ngơ, hắn ta ngẩng đầu lên.
Rồi khẽ thở dài một tiếng.
Hắn ta lườm Hạ Thiên một cái thật sâu rồi lại quay sang nhìn Bộ Phương.
Hắn ta xoay người nhìn về phía Hoàng Phi ở xa.
Ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Tầm mắt vừa di chuyển, hắn ta lại nhìn Hắc Giáp.
Kim Giáp đứng đầu cấm vệ chưa từng xuất hiện.
- Quả thật là ta không xứng với sự tín nhiệm của Thần Hoàng... Nhưng mà, làm cũng làm rồi, ta còn có thể làm gì được nữa, ta đã không còn đường lui.
Ngân Giáp cười khổ.
Sau đó, hắn ta lại khóa chặt tầm mắt lên người Bộ Phương.
Lát sau lại khẽ nhếch khóe miệng lên.
Phốc phốc!
Thân thể của Ngân Giáp bỗng nhiên nứt toác ra.
Một luồng đao khí, hai luồng đao khí đang lan tràn trên thân thể của hắn ta, khiến thân thể của hắn ta không ngừng vỡ nát...
Giữa tiếng ầm ầm, thân thể Ngân Giáp không ngừng vỡ ra.
Dù sao thì Loạn Thế Trù Đao của Bộ Phương cũng là thần thông, hơn nữa lại được thêm Thần Lực Dịch Tích Trù Thần nên nó càng có uy lực.
Vừa nãy khi va chạm với nhau trên không trung, Bộ Phương hoàn toàn bị Kiếm Vong Tình đánh trúng.
Tuy nhiên hắn lại có tước vũ bào vô địch ngăn cản lại, cho nên Bộ Phương vẫn bình an vô sự nhưng cũng có tiêu hao rất lớn.
Ngân Giáp không có tước vũ bào vô địch.
Cho nên hắn ta không ngừng sụp đổ dưới sức đánh của Loạn Thế Trù Đao.
Bang!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Thân thể của Ngân Giáp bị nổ tung hoàn toàn...
Một màn này khiến mọi người hoảng sợ.
"Điều này làm sao có thể xảy ra chứ?"
"Thân thể của Ngân Giáp bị nổ tung sao?"
"Một kích của Bán Thần lại có thể làm nổ Thần Vương à?"
Đôi mắt của Bộ Phương sáng lên.
Bộ Phương không có chút đồng cảm nào với cái chết của Ngân Giáp.
Hắn cong ngón tay rồi búng ra.
Bỗng nhiên, Vô Hình Thần Hỏa hiện lên.
Nó bay về chỗ tiếng nổ kia.
Bùng!
Ánh lửa ngập trời.
Từng đạo Pháp Tắc Chi Lực bị đốt cháy bên dưới Thần Hỏa, chúng nhanh chóng dung hợp...
Pháp Tắc Viên Luân của Nhất Tôn Thần Vương đã bị dung hợp, điều này đủ để Thần Hỏa tăng tới một cấp bậc vô cùng khủng bố!
- Không!
Ở xa.
Ánh mắt Hoàng Phi co rút lại, nàng gào lên.
"Ngân Giáp cứ vậy mà chết rồi sao?"
"Tại sao lại chết chứ? Chỉ là một Bán Thần sao lại giết được Ngân Giáp hả?"
Tất cả mọi người xung quanh đều trở nên im lặng.
Bọn họ không biết nên nói cái gì.
Tinh thần của Hoàng Phi rối loạn, cảm giác bi thương bắt đầu dâng lên trong lòng nàng.
Ngay sau đó, nàng giống như bị điên mà gào lên!
Oanh!
Bỗng nhiên.
Một áp lực khủng khiếp đến cực hạn đang tỏa ra trên không trung.
Bao phủ hết thảy.
Mọi người ở đây hít một hơi khí lạnh, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Chỗ đó.
Có một bóng người kim sắc cao lớn đang từ từ hội tụ.
Mọi người đều kinh hãi.
Bọn họ không chút do dự mà quỳ xuống.
- Thần Hoàng!
(*) Thiên phú nghịch thiên: có năng lực hơn người nhưng không hợp trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận