Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2362: Tại sao ta phải trốn? (2)

Notice: Undefined offset: 183
Thiếu Vương gia vỗ hai tay rồi bật cười nhẹ.
- Không tồi, không tồi…...Có thể phá giải Phong Ấn Truyền Thừa của Thần Trù Cung, quả nhiên là một Bán Thần không bình thường, có thể đủ sức đánh bại Triệu Vô Ngân, càng cường đại hơn nữa.
Thiếu Vương gia cười nhẹ mà nói.
Chỉ là, ánh mắt của hắn lại càng ngày càng sắc bén.
- Nếu đã như vậy thì bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội nữa…
- Nếu như ngươi có đủ khả năng thoát khỏi từ trong tay ba tên hộ vệ của ta. Chuyện lần này, bất luận có phải ngươi thả Thất Thải Phệ Thiên Mãng ra hay không thì ta đều bỏ qua.
Thiếu Vương gia nói.
Lời nói rơi xuống.
Nhưng sắc mặt của Lạc Tam Nương đột ngột thay đổi.
Trốn thoát từ trong tay hộ vệ của Thiếu Vương gia ư?
Những tên hộ vệ này đều vô cùng tinh nhuệ, thực lực đều đã đạt đến Hạ Đẳng Thần Chi.
Nhưng mà, căn bản không phải là Hạ Đẳng Thần Chi thông thường, mỗi một Nhất Tôn Thần Chi đều đã lĩnh ngộ ba loại Pháp Tắc trở lên.
Năng lực vô cùng dũng mãnh.
Thiếu Vương gia nói như vậy, chính là không có ý định để Bộ Phương trốn thoát!
- Thiếu Vương gia... Bộ Phương là khách quý của Thần Trù Cung ta…
Lạc Tam Nương nghiến răng, nàng vẫn còn muốn thử một lần cuối.
Nhưng ngược lại bị Thiếu Vương gia vô tình cắt đứt.
- Ta đã cho hắn cơ hội rồi, phải xem hắn có thể nắm bắt được hay không!
Thiếu Vương Gia phất tay áo và nói.
Nói xong, hắn ta không để ý đến Lạc Tam Nương nữa.
Ầm!
Khí tức đáng sợ nổ vang.
Tựa như muốn bóp méo cả hư không.
Ba vị hộ vệ mặc Huyền Thiết Khải Giáp đạp không mà đến.
Bọn họ đều là quân tinh nhuệ của Bình Dương phủ, mỗi một vị đều có thân phận vô cùng tôn quý.
Bởi vì, bọn họ không phải Thần Chi thông thường.
Bọn họ chính là binh sĩ dưới trướng của Bình Dương Thần vương, đã từng đại diện cho Hạ Ấp Thần Triều thảo phạt các Thần Triều khác.
Chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi một vị đều là chiến binh chiến đấu trăm trận.
Ba vị ra tay.
Cho dù là Trung Đẳng Thần Chi cũng có thể bị chặn lại.
Một vị Bán Thần hèn mọn, căn bản khó mà trốn thoát.
Muốn lấy cứng chọi với cứng, cho dù là Thiếu Vương gia đều có thể sẽ chịu thiệt thòi.
Phần phật.
Ba vị thủ vệ, tay cầm giáo, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, gào thét lên một tiếng.
Sau đó, Pháp Tắc Chi Lực trên người ba vị liền bộc phát.
Thần uy đáng sợ cuộn cuồn quét ra, tiến lên muốn đè bẹp Bộ Phương.
Bộ Phương thả lỏng tay.
Thân thể của Triệu Vô Ngân lập tức đập xuống đất một cách hung ác.
Một tiếng bụp phát ra.
Trước lời nói của Thiếu Vương gia, sắc mặt của Bộ Phương không hề thay đổi.
Để bản thân trốn thoát từ trong sự công phạt của ba vị thủ vệ ư? Như vậy, bất luận là món nợ nào cũng có thể xóa bỏ hoàn toàn.
Chỉ là trốn thoát thôi ư?
Âm thanh phá vỡ không trung vang dội.
Hư không nổ tung từng tấc, ba vị thủ vệ mang theo sát khí đáng sợ mà tiến đến.
Bọn họ chính là tướng sĩ tinh nhuệ, một khi ra tay thì là máu chảy thành sông.
Đó chính là tất cả ý cảnh còn sót lại sau chiến tranh.
Người bình thường, dưới sự ăn mòn của ý cảnh, thậm chí trong chốc lát là đã trở nên điên dại.
Cho dù có là Trung Đẳng Thần Chi thì có lẽ thần thức cũng không thể trụ nổi.
Vậy mà Thiếu Vương gia lại để thủ vệ ra tay. Đây chính là không chừa cho Bộ Phương con đường sống.
Thủ vệ đâm trường mâu đến.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng tiến sát đến thân thể của Bộ Phương.
Một khi xuyên qua, sức mạnh của Pháp Tắc chứa đựng trong đó có thể sẽ triệt để xé nát Bộ Phương!
Hoàn toàn xé ra thành từng mảnh!
Lạc Tam Nương gần như muốn ra tay, nhưng ngược lại bị Thiếu Vương gia áp chế.
Không có cơ hội ra tay, điều này làm cho nàng có chút tuyệt vọng.
Nàng bỗng nhiên hơi hối hận khi đưa Bộ Phương đến tham gia bữa tiệc Thưởng Thú Yến này.
Gần rồi!
Càng ngày càng gần rồi!
Trong đống đổ nát của một cái hố sâu trên mặt đất, Bộ Phương ngẩng đầu lên, nhìn ba vị Thần Chi thủ vệ đến giết hắn.
Ngọn giáo đó toát ra sự lạnh lẽo, lưu quang tán loạn.
Trong mắt mọi người, Bộ Phương hẳn là bị dọa đến ngốc luôn rồi. Thủ vệ tinh nhuệ và Triệu Vô Ngân hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Mặc dù Thiếu Vương gia có vẻ như cho Bộ Phương một cơ hội.
Nhưng trên thực tế, tương đương với việc đã tuyên án tử hình cho Bộ Phương.
Máu chảy thành sông, khí tức vô cùng đáng sợ!
- Trốn?
Bộ Phương đứng yên ở vị trí ban đầu, đột nhiên hắn hờ hững nhả ra một chữ.
- Hử?
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thiếu Vương gia đều khựng lại.
Bộ Phương giơ tay lên.
Trong tay của hắn hiện ra một đạo Kim Sắc Thái Đao lóe lên ánh sáng lấp lánh, đi cùng với tiếng rồng ngâm.
- Tại sao ta phải trốn?
Khóe miệng của Bộ Phương hơi nhếch lên.
Tước vũ bào bạo phát.
Phía sau hiện ra đôi cánh màu đỏ thẫm.
Đôi mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng sáng.
Ba vị hộ vệ Thần Chi.
Đúng lúc thử một chút… chiêu thức bản thân vừa lĩnh ngộ được… Loạn Thế Trù Đao.
Tên Triệu Vô Ngân đó quá yếu, ngay cả cơ hội để hắn xuất đao cũng không có.
Ba vị thủ vệ này, miễn cưỡng một chút vậy.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí.
Đối mặt với trường mâu đang đâm tới, Pháp Tắc Chi Lực đáng sợ tựa như muốn nuốt chửng hắn.
Đột nhiên.
Sắc mặt của vị thủ vệ cầm đầu đột ngột thay đổi.
Bởi vì, Bộ Phương tay cầm Kim Sắc Thái Đao, trong nháy mắt khí thế của hắn đã thay đổi.
Thân hình của Bộ Phương, dường như được nâng cao lên vô số lần trong ánh mắt của mấy vị thủ vệ, biến thành người khổng lồ cao hàng vạn mét.
Nhìn thanh Kim Sắc Thái Đao đó, trong mắt của họ đầy hoang mang.
Một đao chém xuống.
Ngay lập tức phóng đại trong tròng mắt của bọn họ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người.
Trường mâu của thủ vệ và Đao của Bộ Phương va vào nhau…
Kết quả, lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận