Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2873: Coi như Cẩu Gia ta cầu xin ngươi (1)

Bên trong cung Thiên Thần Thời Gian vang lên tiếng hét thảm, một lúc sau cũng kết thúc.
Vân Thiên Y vẫn luôn đếm cẩn thận, tiếng hét thảm này, đại khái trầm bồng du dương vang lên hơn một trăm linh tám lần rồi.
Hiển nhiên, oán niệm của đại nhân đối với việc Túy Bài Cốt bị ăn vụng quả là rất sâu.
Nhưng mà, đáng đời, ai bảo tên ngớ ngẩn kia lại đi ăn vụng Túy Bài Cốt yêu quý của đại nhân cơ chứ..
Ấy, đợi đã…
Vân Thiên Y ngẩn người, hình như không phải tên ngớ ngẩn kia ăn vụng, thôi kệ đi… Dù có phải là hắn ta ăn vụng hay không thì ở trong mắt đại nhân cũng là hắn ta ăn.
Cái nồi này… Hắn ta nhất định phải hứng.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, chậm rãi đi dạo xung quanh cung Thiên Thần Thời Gian.
Tốc độ không nhanh không chậm.
Cái cung điện này, mặc dù đã rách nát cổ xưa, nhưng lại tràn đầy không khí của thời gian, quan sát tỉ mỉ, có thể nhìn thấy dấu vết tháng năm đổ nát thê lương để lại.
Dù cho có qua đi bao nhiêu năm đi nữa thì lực lượng vô hình bao phủ cung điện này vẫn trung thành bảo vệ lấy nó.
Cho nên, mặc dù cung điện rách nát, nhưng dưới sự mài luyện của thời gian cũng không bị ăn mòn mà biến mất triệt để.
Hồi lâu sau.
Cẩu gia nện từng bước chân xinh đẹp như bước chân mèo, từ một góc nào đó của cung đi ra.
Nó hất cái đầu, ăn Túy Bài Cốt say sưa, có vẻ hơi mập một chút, mỡ toàn thân đều rung rinh.
Minh Vương Nhĩ Ha vừa ai oán vừa bàng hoàng, hắn ta tóm chặt lấy phần áo trước ngực mình, vừa bi phẫn lại vừa u oán.
Lốp bốp.
Trên mặt đất ở cung điện.
Bộ Phương đốt lên một đám lửa.
Khí tức của Thần Hỏa lập tức tràn ngập ra khắp toàn bộ cung điện, khiến cho cung điện bị sự rét lạnh và tịch mịch bao trùm bao nhiêu năm có thêm chút ấm áp.
Luồng khí tức dễ chịu kia làm nội tâm người ta trở nên ấm áp.
Vân Thiên Y ôm lấy hai chân thẳng tắp mà ngồi ở phía trước Thần Hỏa.
Màn đêm dần dần tản ra, cả cung điện đều sáng bừng, luồng hơi thở pha lẫn năm tháng lại càng rõ ràng hơn.
Cẩu gia thì ghé vào trước đống lửa, híp mắt lại, hình như có chút buồn ngủ.
Minh Vương Nhĩ Ha không ngừng than thở, giống hệt như vị oán phụ khuê phòng, trong lòng nghẹn khuất nhưng lại không có chỗ kể ra.
Giờ phút này, hắn ta chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thét dài một tiếng.
Túy Bài Cốt thật sự không phải do hắn ta ăn vụng mà!
Đương nhiên, không ai thèm để ý tới hắn ta.
Khí tức của Vân Thiên Y không tốt lắm, bởi vì trước đó nàng ta đã bọc hậu thay Bộ Phương và Minh Vương Nhĩ Ha mà cưỡng ép thôi phát huyết mạch.
Vân gia là cổ tộc lâu đời trong Hỗn Độn, thậm chí trong tộc cũng đã từng có Thiên Thần.
Huyết mạch của Thiên Thần chảy xuôi ở trong cơ thể của nàng ta.
Thôi phát huyết mạch là gánh nặng rất lớn đối với cơ thể, dù sao thì không có thân thể Thiên Thần mà lại có được thực lực cấp Thiên Thần cũng rất dễ khiến thân thể bạo phát.
Bộ Phương cũng nhìn ra được điểm này.
Bộ Phương lấy một cái giá nướng ra rồi đặt lên trên đống lửa.
Hắn thái từng miếng thịt Hồn Chủ mỏng như cánh ve rồi bày thịt lên trên giá nướng.
Xì xì xì…
Thịt Hồn Chủ Hồn mỏng như một trang giấy, bị nướng mà cong vòng lại, biến thành màu vàng kim, óng ánh và sáng long lanh.
Mùi thơm từ thịt nướng tỏa ra.
Làm cho người ta không khỏi chảy nước miếng.
Nhĩ Ha và Cẩu gia là hai tên không chịu được đầu tiên.
Bộ Phương điều phối nước tương đặc chế xong thì phân cho mỗi người một phần.
Mỗi người cầm một cái đĩa nhỏ, cùng chờ những miếng thịt Hồn Chủ kia chín.
Một miếng thịt đã được nướng chín bị gắp lên rồi chấm vào một chút nước tương, nhét vào trong miệng.
Miệng vừa cắn xuống đã nghe thấy tiếng răng rắc xốp giòn giống như cắn khoai tây chiên vậy!
Hơn nữa miếng thịt kia không cứng mà cũng không khó nhai, vừa bỏ vào đã tan ra trong miệng, hóa thành dòng nước ấm rồi tràn vào trong thân thể.
Mọi mỏi mệt và lạnh lẽo trong người đều bị xua tan đi trong nháy mắt.
- Ôi… ngon quá đi!
Vân Thiên Y chấn kinh vạn phần, nàng ta trừng lớn mắt, miệng cũng không khép lại được.
Loại cảm giác lay động lòng người từ nguyên thủy này làm cho nàng ta không cách nào kháng cự lại.
- Ngon đúng không ? Đồ ngon còn nhiều lắm!
Trên mặt Minh Vương Nhĩ Ha còn in một vết chân chó, hắn ta nhìn về phía Vân Thiên Y mà cười cười.
Thanh niên Bộ Phương còn có nhiều đồ ăn ngon lắm, đây chỉ là một trong số đó thôi.
Điều càng làm cho Vân Thiên Y ngạc nhiên đó là sau khi ăn hết thịt, nuốt xuống bụng, miếng thịt đó dường như hóa thành dòng nước ấm mà xua tan đi thương thế bên trong thân thể Thiên Vân Y, thương thế bởi vì kích phát huyết mạch mà sinh ra, trong nháy mắt đã khỏi hẳn.
Dù có là thần đan thì cũng không có loại công hiệu như thế này đâu.
Tiểu Hồ và Tiểu Tôm ở trên vai Bộ Phương cũng nhao nhao lên tiếng.
Bộ Phương đành phải kẹp thịt, cẩn thận chấm nước tương rồi đưa cho hai tên tiểu quỷ kia.
- Đại… Đại nhân… Đây là thịt gì thế?
Vân Thiên Y nhìn qua Bộ Phương mà cung kính hỏi.
Trong Hỗn Độn, chỉ có năm vị Thiên Thần đương đại thôi.
Mà vị trước mắt này lại là vị Thiên Thần đương đại thứ sáu.
Đây quả thực giống như ảo mộng vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Thế mà thật sự có người có thể lĩnh ngộ được năm đạo Pháp Tắc Chí Cường trong Hỗn Độn đóng kín mấy năm nay, đồng thời còn giành được Thiên Thần Quả Vị, phi thăng tiến vào Hỗn Độn, trở thành Thiên Thần.
Đối với việc này, Vân Thiên Y kính nể vô cùng.
- Hồn chủ thịt, là loại thịt cùng cấp với Thiên Thần Luân Hồi.
Bộ Phương nghĩ, sau đó nghiêng đầu giải thích.
Nói ra cũng không phải việc gì lớn.
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo đúng là cấp độ Hỗn Độn Thánh Nhân, so với Thiên Thần Luân Hồi cũng không khác nhau lắm.
Lời này dứt, lòng Vân Thiên Y lập tức run lên, nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, thân thể run run không thôi.
Miếng thịt này… Lại có thể so được với thịt của Thiên Thần Luân Hồi?
“Ông trời ơi! Rốt cuộc ta đã ăn phải cái gì đây!”
Đám người cùng nhau ăn thịt, trò chuyện, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Nhĩ Ha có chút đứng ngồi không yên.
Hắn ta đến Hỗn Độn là vì tìm muội tử, cũng không phải ôn chuyện với con chó ghẻ kia.
Hắn ta không ngừng nháy mắt cho Bộ Phương, muốn nhờ vả Bộ Phương dẫn hắn ta đi tìm muội tử, nhưng Bộ Phương lại bày ra dáng vẻ thờ ơ.
Muội tử gì gì đó, không vội.
Việc cấp bách bây giờ là phải biết rõ ràng một số chuyện.
Cẩu gia thân là Thiên Thần Thời Gian, ngủ say lâu như vậy, bây giờ ký ức thuộc về Thiên Thần đã sớm được khôi phục hoàn toàn rồi.
- Vậy những Thiên Thần khác thì sao? Phải chăng cũng đang ngủ say như ngươi hả?
Bộ Phương nghĩ, rồi hỏi.
Cẩu gia lắc đầu.
- Chúng ta ngủ say cũng không phải đơn giản là ngủ say như vậy, năm đó… năm vị Thiên Thần bọn ta hợp lực lại đối kháng với một chưởng đánh tới từ bên ngoài Hỗn Độn, mượn nhờ trận pháp cũng có thể chặn lại được, đồng thời chặt đứt cánh tay kia, nhưng mà… Tại thời khắc cuối cùng lại bị Thiên Thần Luân Hồi ám toán. Lão tặc này thi triển thần thông Vô Tướng Luân Hồi, nhân lúc bọn ta suy yếu mà đánh bọn ta rơi vào luân hồi, hủy diệt cơ thể Thiên Thần, tất cả đều rơi vào trạng thái ngủ say, bây giờ, bọn hắn ở nơi nào, Cẩu gia ta cũng không rõ lắm.
Thần thông của Thiên Thần đương nhiên là vô cùng khủng bố.
Vô Tướng Luân Hồi vừa đánh tới, bốn vị Thiên Thần căn bản là không có cách chống cự được, đành phải rơi vào luân hồi.
Như thế cũng có chút phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận