Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1484: Không sao, tỷ bảo kê ngươi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mục Thọ hữu khí vô lực nói.
Lúc trước bị Bộ Phương phạt vung thái đao một ngàn lần, bóng ma tâm lý vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.
Ngược lại Hi Hi lại rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng, chạy đến bên người Bộ Phương.
- Không chào đón ta à?
Bộ Phương chắp lấy tay, đứng trước bục giảng, nhìn thấy ngoại trừ Hi Hi, những người còn lại đều giống như chưa tỉnh ngủ, thản nhiên nói.
Nhóm Hùng hài tử trợn mắt nhìn.
- A… Vốn là hôm nay muốn dạy các trò tự tay làm một món ăn, nếu các trò đã không vui vẻ hoan nghênh ta, vẫn là để các trò tự luyện đao công đi.
Bộ Phương khẽ nhếch khóe miệng một cái.
Chỉ là lời nói lại khiến đám Hùng hài tử rùng mình!
Rầm rầm!
Tám Hùng hài tử lập tức đứng chỉnh tề ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc cung kính nhìn Bộ Phương, trăm một một lời:
- Bộ đạo sư vất vả rồi.
Trong lầu các, Mục Lưu Nhi ngồi trên ghế nhìn Bộ Phương đang giảng bài, miệng nhất thời giật giật.
Bọn Hùng hài tử vô pháp vô thiên này, vậy mà bị Bộ Phương dạy dỗ ngoan ngoãn như vậy.
Đây là đám hỗn thế tiểu ma vương của Mục phủ bọn họ sao?
- Rất tốt, tất cả ngồi đi.
Bộ Phương nói.
Cho đến khi tất cả Hùng hài tử ngồi xuống.
Tâm thần Bộ Phương vừa động, nồi Huyền Vũ liền xuất hiện trước mặt hắn.
- Hôm nay dạy các trò nấu món ăn cơ bản, làm cơm chiên trứng, dạy xong, các trò tự học, chờ ta từ di tích trở về, sẽ kiểm tra sự thành thạo của các ngươi, đến lúc đó, người có tay nghề tốt nhất… Sẽ có thưởng bất ngờ.
Bộ Phương nói ra.
Mắt của nhóm Hùng hài tử lập tức sáng lên, liền líu ríu châu đầu ghé tai nhau.
Bất ngờ của Bộ Phương, tuyệt đối sẽ vô cùng bất ngờ.
Giống que cay trước đó, còn có nồi lẩu …
Những Hùng hài tử này đều phấn khích mỗi khi nghe đến những kinh hỉ của Bộ Phương.
- Bộ đạo sư, có thể lộ ra một chút tin tức cho Hi Hi được không?
Hi Hi cười toét miệng, đôi mắt mở to rất đáng yêu, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Bộ Phương sững sờ.
- À… Kinh hỉ lần này chính là, người làm cơm chiên trứng thuần thục nhất, có thể đến tiểu điếm của đạo sư tham quan… Đương nhiên, còn có đồ ăn ngon…
Bộ Phương nói.
Nơi xa, Mục Lưu Nhi nghe, sao cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.
Thế những sự kỳ lạ này, nàng ta không nói ra được.
Lắc đầu không nghĩ nữa.
Mục gia vừa thả bồ câu Bộ Phương, Bộ Phương còn không nghĩ đến hiềm khích mà vẫn dạy bảo học trò, có thể có chỗ nào kỳ quái chứ?
Chẳng lẽ, Bộ Phương còn có tâm hạ sát với một đám hài tử sao?

Xong việc dạy học, Bộ Phương chắp hai tay, dưới sự cung tiễn của Mục Lưu Nhi, rời khỏi Mục phủ.
Ra khỏi Mục phủ, đứng tại cửa ra vào, Bộ Phương chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Mục phủ phảng phất như một con quái vật khổng lồ, Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó, đi ra phía bên ngoài, dự định về Tiên Trù tiểu điếm.
Theo bước chân, sắc mặt hắn cũng dần dần trầm xuống.
Tiểu đội Tiên Trù Mục phủ à?
Xem ra đã đến lúc, làm cho bọn họ thấy tuyệt vọng rồi.
Đám thủ vệ nhìn thấy Bộ Phương thì hơi sửng sốt, không phải Bộ Phương đến di tích sao, sao lại trở về.
Nhưng vẫn vui vẻ chào hỏi.
Bộ Phương rời đi, rất nhanh ra đến bên ngoài.
Đi đến cửa Tiên Trù tiểu điếm.
Minh Vương Nhĩ Ha và Hắc Long Vương hai người kéo hai cái ghế dựa, bày ở tước cửa quán ăn, hít mắt nằm trên ghế, tắm nắng mặt trời.
Bỗng nhiên tâm thần Minh Vương Nhĩ Ha nhất động, lông mi run lên một cái, mở mắt ra.
Liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Bộ Phương.
Nhất thời khẽ “a” một tiếng.
Trở lại tiểu điếm, Bộ Phương rót một ly nước ô mai ướp lạnh, uống một ngụm, cảm nhận được sự mát lạnh sảng khoái tràn vào cổ họng, mởi thở ra một hơi thật dài.
Minh Vương Nhĩ Ha và Hắc Long Vương cầm ghế từ bên ngoài đi vào, hiếu kỳ nhìn Bộ Phương.
Hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên Bộ Phương chưa hề nói mình bị cho leo cây.
Chỉ nói rằng mình bị từ chối khéo léo…
Tuy nhiên, Minh Vương Nhĩ Ha vừa nghe xong, lập tức nhếch miệng cười.
- Thiếu niên Bộ Phương, ngươi cũng có ngày hôm nay, thế mà bị người ta cho leo cây!
Khuôn mặt Bộ Phương lập tức biến thành màu đen.
- Nhưng cái tiểu đội Tiên Trù kia cũng giỏi nhỉ… Phải dạy dỗ làm người thật tốt.
Minh Vương Nhĩ Ha vuốt cằm nói.
Cộc cộc cộc.
Trên lầu, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Sau đó, thân hình Tiểu U từ đó hiện ra.
Tiểu U trong trẻo lạnh lùng, mặc váy dài màu đen, đôi chân dài trắng nõn thu hút sự chú ý, dung nhan xinh đẹp càng khiến người ta không chớp mắt.
Tiểu U vừa xuất hiện, ánh mắt liền rơi vào trên người Bộ Phương.
Hiển nhiên, lời nói vừa rồi của Bộ Phương nàng cũng nghe thấy.
Trên mặt chữ điền của Bộ Phương hiện ra chút xấu hổ.
- Không sao, không phải chỉ đi di tích thôi sao, tỷ bảo kê ngươi.
Tiểu U nhìn bộ dáng xấu hổ của Bộ Phương, môi đỏ mọng kéo lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười.
Đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách!
Có thuyền U Minh, có di tích nào mà nàng không đi được.
Dù sao, nàng cũng là nữ tử bị lưu đày trong di tích của U Minh…
Bộ Phương nhìn nụ cười tuyệt mỹ của Tiểu U, cũng có chút hoảng hốt.
Sau đó, khóe miệng hơi nhướn lên, gật đầu, đáp:
- Được.
Mái tóc đen nhánh dài đến eo của Tiểu U nhất thời bay lên.
Sau đó, thuyền U Minh liền hiện ra trong hư không, tản ra minh khí hùng hồn.
Tiểu U đứng trên boong thuyền U Minh, nhàn nhạt nhìn Bộ Phương.
- Vậy liền xuất phát… Đoạt lấy hết thảy đi.
Môi đỏ Tiểu U cong lên, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận