Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2896: Móng heo của ta, đừng chạy! (2)

Notice: Undefined offset: 234
Thiên Thần Luân Hồi sải bước tháo chạy ra xa.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng lại.
Hắn ôm theo Tiểu Hồ mà nhẹ nhàng nâng tay lên, vỗ vào cái mông Tiểu Hồ một lần nữa.
- Tiếp tục, đừng có ngừng.
Bộ Phương nói.
Tiểu Hồ.
- Chậc!
Sau một lúc điều chỉnh, cuối cùng Tiểu Hồ cũng khôi phục lại.
Thân hình Bộ Phương đạp trên hư không, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với Thiên Thần Luân Hồi.
Tiểu Hồ phun ra không ngừng, mỗi một viên thịt đều bắn lên trên người Thiên Thần Luân Hồi.
Mãi cho đến khi nổ đến mức hắn ta chạy trối chết.
Trong lòng Thiên Thần Luân Hồi vô cùng căm hận!
Hắn ta đã dung hợp với cánh tay.
Hắn ta đã nắm giữ thực lực vô thượng!
Hắn cảm thấy bản thân mình là vô địch!
Hắn ta là chủ nhân của Hỗn Độn!
Vậy mà… hắn ta lại bị một con hồ ly phun thịt viên ra đuổi đánh phải chạy bạt mạng?
Phụt phụt!
Đột nhiên.
Một viên thịt nổ tung lên!
Chui thật sâu vào bên trong bắp thịt của hắn ta rồi nổ tung.
Thiên Thần Luân Hồi lập tức hét lên thảm thiết…
Cái mùi vị kia đang chảy xuôi trong cơ thể hắn ta…
Ọe ọe…
Thiên Thần Luân Hồi ghé vào trong hư không mà nôn ọe không ngớt.
Phụt phụt!
Từng viên thịt chui vào trong da thịt hắn ta.
Nổ tung.
Cánh tay Hồn Ma đã dung hợp thành công kia, cánh tay mà đến cả Cẩu gia cộng thêm Minh Vương Nhĩ Ha cũng không thể xé rách được đấy.
Thế mà giờ lại bị mấy viên thịt làm cho nổ tung tóe!
Thiên Thần Luân Hồi gào thét thảm thiết.
Tất cả mọi người bên dưới đều không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên.
Cánh tay vỡ nát đó dường như lại có linh trí.
Nó lật lại rồi quật một cái…
Đột nhiên đập lên trên thân thể của Thiên Thần Luân Hồi.
Trên mặt Thiên Thần Luân Hồi toát ra vẻ hoảng sợ, bởi vì thân thể của hắn ta đã bị đập nát dưới một đòn này!
Răng rắc một tiếng, thân thể nát thành ngàn vạn mảnh vỡ.
Linh hồn vặn vẹo không cam lòng phóng vụt lên.
Bên trong cánh tay kia dường như có một lực hút vô thượng, luân hồi của Thiên Thần Luân Hồi lập tức bị cánh tay đó xé rách rồi hút vào bên trong đó…
Một màn này.
Làm cho tất cả mọi người đều trầm mặc.
Kết cục của bảo hổ lột da (*), chính là kết cục của Thiên Thần Luân Hồi.
(*) thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công
Cánh tay kia đã phản phệ lại Thiên Thần Luân Hồi, bóp chết hắn ta.
Bộ Phương trợ giúp Tiểu Hồ giữ miệng nó lại.
Tiểu Hồ trừng mắt thật to, con ngươi quay tròn xoay tít lại.
Nó cũng ngưng mắt mà nhìn chăm chú nơi xa xa.
Thiên Thần Luân Hồi đã biến mất, thứ còn lại… chỉ có một cánh tay.
Mà cánh tay kia… lại khiến cho Bộ Phương cảm nhận được nguy cơ khủng khiếp.
Cẩu gia bay lên trời.
Trong nháy mắt, Minh Vương Nhĩ Ha cũng lao vùn vụt lên rồi rơi xuống bên người Bộ Phương, hắn ta thận trọng nhìn qua chỗ cánh tay.
- Kết thúc rồi sao?
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
- Không… Vừa mới bắt đầu.
Cẩu gia trả lời.
Nó càng ngưng trọng hơn nữa, cánh tay này đã để lại cho nó một bóng ma tâm lý, cho tới nay vẫn chưa xóa tan được.
Cánh tay lơ lửng trong hư không.
Hư không vỡ vụn không ngừng đã ảnh hưởng đến hắn ta, nhưng lại là không cách nào tổn thương hắn ta được.
Sau khi hấp thụ linh hồn của Thiên Thần Luân Hồi, cánh tay đó có vẻ đã hồi phục lại.
Đột nhiên.
Cánh tay kia giơ lên.
Bọn người Bộ Phương và Cẩu gia đều đề cao cảnh giác.
Phía trên cánh tay kia xuất hiện những vết nứt chi chít.
Hả?
Mọi người đều sững sờ.
Một lúc sau.
Những vết nứt kia, đột nhiên mở rộng ra…
Bên trên cách tay là những tròng mắt đỏ lòm lít nha lít nhít hiển hiện lên, mỗi một tròng mắt đều đang xoay tròn… bộ đầu lâu vô cùng dữ tợn!
Trong lòng bàn tay của nó.
Một đôi mắt cao cao tại thượng đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Ánh mắt này làm cho hô hấp của Bộ Phương có phần chậm lại.
Tiểu Hồ bị dọa cho ợ lên một cái, hình như nó cảm thấy trong bầu không khí nghiêm túc như thế này mà ợ một cái thì cũng không ổn.
Cho nên, nó vội vàng dùng chân che miệng của mình lại.
- Ánh mắt kia…
Trong lòng Bộ Phương lạnh lẽo, tốc độ lưu thông máu cũng nhanh hơn gấp bội.
Lúc mọi người cho rằng cánh tay kia sẽ không làm gì cả.
Thì cánh tay đó lại đột nhiên xé rách hư không rồi bỏ chạy…
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khóe miệng Bộ Phương giật giật.
- Móng heo của ta! Đừng chạy!
Bộ Phương quát lớn.
Pháp Tắc Không Gian lưu chuyển, xé rách hư không rồi tựa như thuấn di mà xuất hiện ở vị trí của cánh tay kia.
Ầm…
Nhưng tốc độ bỏ chạy của cánh tay kia thật sự là quá nhanh.
Chỉ còn lại từng cái tròng mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Móng heo?
Tất cả mọi người trong Hỗn Độn đều mờ mịt.
Về sau mới tỉnh ngộ lại, thì ra… Bộ Phương đã nhìn trúng cánh tay Hồn Ma kia rồi.
Coi cánh tay Hồn Ma thành nguyên liệu nấu ăn đấy à?
Không hổ là đầu bếp, ánh mắt nhìn kẻ thù cũng đặc biệt như thế nữa.
Cánh tay Hồn Ma xé rách hư không, trong nháy mắt đã trốn vào trong đó, biến mất không thấy đâu nữa, trong thoáng chốc không thể ngăn lại được.
Hư không chậm rãi khép lại, chỉ còn lại thân thể đã giập nát của Thiên Thần Luân Hồi đang bay phất phới trong hư không.
Cẩu gia và Minh Vương Nhĩ Ha cũng lao vùn vụt tới.
Nhìn thấy hư không đã khép lại, ai cũng trầm mặc không nói.
- Thế mà… trốn thoát rồi?
Minh Vương Nhĩ Ha chẹp miệng mà nói.
- Thiên Thần Luân Hồi chết rồi hả?
- Chưa chết… Mặc dù đã bị cắn nuốt, nhưng ta có trực giác hắn ta vẫn chưa chết…
Cẩu Gia nói.
Một vị Thiên Thần đương đại cũng không dễ dàng chết như vậy đâu.
- Nhưng cũng không sao, không gian mà hắn ta xé rách không phải đi thông tới Hỗn Độn Vũ Trụ, chắc hẳn sẽ thông đến vũ trụ khác…
Cẩu gia lại nói.
- Cũng không phải Hồn Ma Vũ Trụ.
Bộ Phương nói, Bộ Phương cũng không cảm ứng được khí tức của Hồn Ma Vũ Trụ, hắn đã từng phong ấn khe hở cho nên cũng tương đối quen thuộc với loại khí tức ấy.
Cẩu gia gật nhẹ đầu.
Bọn hắn cảm ứng được vị trí mà cánh tay kia biến mất, khí tức của không gian vẫn còn đang chìm nổi không ngừng.
- Khí tức vũ trụ còn sót lại này…
Cẩu gia như có điều suy nghĩ.
- Hình như là nơi đó…
Bộ Phương nghi hoặc nhìn Cẩu gia, hình như Cẩu gia đã biết vị trí của cánh tay kia rồi.
Ánh mắt sau cùng của cánh tay kia vẫn làm cho Bộ Phương ám ảnh.
Bộ Phương cảm thấy không thể để cho cánh tay kia tiếp tục sinh trưởng dung tục như thế được.
- Đó là nơi nào…
Bộ Phương hỏi.
Thân mình Cẩu gia run lên, nó nhìn Bộ Phương một cái, miệng chó mới chậm rãi câu lên.
- Nơi bị vứt bỏ, Hư Vô Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận