Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1137: Qua sông (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến sông Hoàng Tuyền rồi.
Cả hai người Bộ Phương và Tiểu U đều sững sờ nhìn dòng sông Hoàng Tuyền rộng lớn đang dâng trào ở đằng xa.
Trong tay bọn họ vẫn cầm miếng thịt nướng thơm phức, bốc khói nghi ngút.
Bẹp một tiếng.
Bộ Phương hé miệng cắn chặt răng, xé miếng thịt nướng xuống, nước sốt màu vàng ngay lập tức chảy từ miếng thịt nướng nhỏ giọt xuống đất.
Hơi nước bốc lên, xộc thẳng vào mặt Bộ Phương.
Sông Hoàng Tuyền là con sông lớn chảy qua Địa Ngục, quanh năm nước chảy không ngừng, nước sông màu đỏ như máu, hình như có cả xương khô trôi trên dòng sông, thỉnh thoảng cũng sẽ có những mảnh vỡ thần khí huyền thoại trôi qua.
Đây là một dòng sông thần bí.
- Đi theo ta, khu vực xung quanh sông Hoàng Tuyền rất nguy hiểm, với thực lực hiện tại của huynh, rất dễ gặp nạn.
Tiểu U nhếch miệng, vẫy tay với Bộ Phương, tiếp tục đi phía trước.
Bộ Phương ngẩn ngơ đi theo.
Tách tách tách.
Những tảng đá màu lục lam gần sông Hoàng Tuyền dường như cũng bị nhuốm màu máu, trông có chút gớm ghiếc dữ tợn.
- Cái này gọi là Huyết Hoa Thạch, biến hóa thành như vậy là bởi vì nhuộm đỏ dần bởi nước sông Hoàng Tuyền. Đây là một loại tài nguyên khoáng sản trong Địa Ngục đấy, bởi vì Huyết Hoa Thạch là một loại khoáng thạch thích hợp với tinh thần lực, rất nhiều luyện khí đại sư đều sẽ thêm khoáng thạch đó trong quá trình luyện khí.
Tiểu U nói. Hai người càng đi tới, thảm thực vật xung quanh họ cũng dần dần nhiều lên.
Bên trên Huyết Hoa Thạch có cây cối xanh tươi mọc lên, tán cây đung đưa, lá cây xào xạc va vào nhau phát ra âm thanh rùng rợn.
Ùng ục ục...
Phía trên cây cối có từng con linh thú nằm sấp, những con linh thú này vẻ ngoài dữ tợn, nhuốm đượm máu tanh, cực kỳ kinh người.
Ánh mắt kia xoay tròn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương và Tiểu U, khiến lỗ chân lông trên cơ thể bọn họ co rút lại.
- Đây là linh thú sinh tồn tại bên bờ sông Hoàng Tuyền, thực lực rất mạnh, nhưng chỉ cần huynh không chọc bọn nó, bọn nó bình thường cũng sẽ không làm bất cứ điều gì hại tới huynh đâu.
Lời của nàng vừa mới nói xong. Đám linh thú nằm sấp trên tán cây giật giật, trong miệng thè ra đầu lưỡi giống như lưỡi rắn.
Bộ Phương cắn thịt nướng bẹp một cái, nhẹ gật đầu.
- Được rồi, không trêu chọc, chúng ta chỉ đến hái Hoàng Tuyền Thảo, hái xong thì sẽ rời đi.
Bộ Phương nói. Mùi thơm thịt nướng nóng hôi hổi quanh quẩn bay lên, phiêu đãng khắp nơi.
Bộ Phương rất hài lòng đối với thịt nướng, bởi vì chất thịt làm nguyên liệu nấu ăn xác thực không tồi, so với rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bên trên Tiềm Long Đại Lục tốt hơn nhiều.
Bỗng nhiên linh thú nằm sấp trên tàng cây động đậy.
Mắt của bọn nó chằm chằm vào Bộ Phương, sau đó há miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Âm thanh vang vọng.
Con linh thú từ trên cây lao xuống, đáp xuống mặt đất.
Bùn đất tung bay, linh thú lao về phía trước một cách mạnh mẽ và nhanh chóng.
Tiểu U và Bộ Phương lập tức sởn hết cả gai ốc.
Đôi mắt Tiểu U ngưng tụ, ngay sau đó, đôi tay thanh tú vung lên, đánh ra một chưởng vào con linh thú này.
- Muội không phải nói chúng ta không trêu chọc thì bọn nó cũng không động thủ sao?
Bộ Phương đút một ngụm thịt nướng vào trong miệng, nghi ngờ hỏi.
Mặt Tiểu U đen thui, nàng cũng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Tốc độ bay của linh thú rất nhanh, trong tích tắc đã lao tới.
Tuy nhiên tu vi Tiểu U sau khi trở về Minh Khư hình như trở nên cường đại hơn nhiều, dưới một chưởng này của nàng tựa hồ đánh cho hư không ngưng thực lại.
Bành một tiếng, cái con linh thú kia bị đập bay ngược ra ngoài.
Nhưng mà con linh thú này xoay người một cái trên không trung rồi rơi xuống đất, sau đó lại lần nữa đánh tới.
Xèo xèo xèo...
Cây cối đung đưa.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một loạt ánh mắt rùng rợn lóe lên.
Trên mỗi thân cây đều có những linh thú thò đầu ra, sau đó, trong ánh mắt ngơ ra của Bộ Phương và Tiểu U, những linh thú này lần lượt đáp xuống và lao về phía hai người họ.
Một đống linh thú dày đặc khiến Tiểu U cạn lời không biết nói gì.
- Chạy!
Tiểu U nói. Đối mặt với linh thú nhiều như vậy, chỉ có kẻ ngu đần mới đi đánh nhau trực tiếp với bọn nó.
Vì vậy, Bộ Phương và Tiểu U cầm lấy thịt nướng tiếp tục chạy như điên.
Nhưng mà không cần biết bọn họ chạy đến đâu, đám linh thú này đều sẽ đi theo tới, lao tới như điên đánh về phía Bộ Phương và Tiểu U.
Bộ Phương nhướng mày, trong nội tâm hắn khẽ động.
Ngay sau đó, ném thịt nướng trong tay ra phía xa xa.
Một cái đường cong xẹt qua, thịt nướng nóng hôi hổi bay thành một đường cong trong không khí cuối cùng bẹp một tiếng rơi trên mặt đất ở phía xa.
Nói tới cũng thật là kỳ lạ.
Những linh thú đang đuổi theo Bộ Phương đều thay đổi mục tiêu, điên cuồng bay nhào về phía thịt nướng.
Tiểu U thấy một màn như vậy, cũng giật mình, hóa ra đám linh thú này bị hấp dẫn bởi mỹ thực Bộ Phương nấu.
Nghĩ đến điều này, Tiểu U cũng định ném thịt nướng đi để thu hút linh thú.
Nhưng trước khi ném thịt nướng, Tiểu U hung hăng cắn một miếng lớn, nước sốt bắn tung tóe, miếng thịt nướng đút đầy miệng.
Bẹp vài cái, Tiểu U mới ném thịt nướng ra ngoài, thu hút rất nhiều linh thú.
Trong miệng Tiểu U nhai lấy nhai để, hai người liếc nhau một cái, đều là mặt không biểu tình.
Ai mà biết được, chính là món thịt nướng trong tay đã khiêu khích những linh thú này.
Chắc chắn rồi, ăn thịt nướng để qua sông, đúng là quá ngầu mà.
- Đi mau... Thừa dịp mấy con này đang bị thịt nướng hấp dẫn.
Tiểu U kéo tay Bộ Phương ý định chạy đến phía xa.
Chỉ có điều vừa mới bước được một bước, bọn họ đành phải ngừng chân.
Bởi vì ở xa xa, từng con linh thú hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương và Tiểu U, chặn mất con đường phía trước.
- Chúng ta đi trở về...
Bộ Phương liếc nhìn đám linh thú tham lam dày đặc kia, cuối cùng đành nói với Tiểu U.
Hai người bất đắc dĩ đành phải lui về.
Bộ Phương lại một lần nữa tìm thấy xác của con linh thú khổng lồ kia.
Sau khi họ vắng mặt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một linh thú giống như Thương Lang đang nhìn chằm chằm vào cái xác chết này.
- Minh Khư kỳ thật chính là một thế giới mạnh được yếu thua...Ở đây nắm tay người nào lớn, người đó là đạo lý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận