Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2999: Bản chất của 18+ (1)

Sau khi Bộ Phương nói thì không khí trên bàn ăn cũng thay đổi. 10 người tham gia thử thách cũng có thể nói là đang cạnh tranh với nhau. Ai thắng lợi có thể có được phần thưởng là khí Hỗn Độn, dưới sự dự hoặc đó bọn hắn không thể kiềm chế được.
Soạt!
Cho nên trong nháy mắt khi Bộ Phương vừa tuyên bố, bọn hắn đã nhanh chóng tóm lấy cái muỗng múc Cà Ri lên.
Không phải mùi thối! Ánh mắt Đại Sư Chân Dũng sôi sục. Tuy Thần Đan không còn tác dụng nữa nhưng hắn vẫn tự tin về thực lực của mình. Đã như vậy thì hoàn toàn dùng thực lực để cạnh tranh!
Tử Tước Ngả Hi và Tử Tước Đạo Luân cũng nghĩ như vậy. Đương nhiên những người khác cũng nắm lấy muỗng, ở trước mặt bọn hắn là một đĩa cơm. Cơm Cà Ri màu đỏ, bên trên còn có cặn ớt nhỏ li ti, tản ra vẻ mê người. So với mùi thối hôm qua đúng là khác hẳn. Xem ra hôm nay người có thể hoàn thành thách đấu cũng không ít. Mọi người đều nghĩ như vậy.
Trận pháp chiếu hình cũng rút ngắn khoảng cách, đĩa cơm Cà Ri màu đỏ khiến không ít người có chút khát vọng.
Bẹp!
Múc lên một muỗng cơm, Cà Ri sền sệt chảy xuôi xuống, rơi trên bàn. Đó là một người tham gia thử thách, hắn muốn hoàn thành với tốc độ nhanh nhất. Muỗng va chạm với răng, từng hạt gạo tròn trịa được đưa vào trong miệng hắn. Nước sốt Cà Ri sền sệt bao trùm ở đầu lưỡi, rồi lan ra toàn bộ khoang miệng.
Trong nháy mắt, thân thể hắn cứng đờ!
Hả?
Hắn là một cường giả tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo, tóc tai bù xù. Không chỉ hẳn ngẩn ra mà toàn bộ người xung quanh cũng ngây người. Bao gồm là bọn người Đại Sư Chân Dũng.
Bộ Phương chắp lấy tay, khóe miệng nhếch lên, híp mắt nhìn mọi người.
Đám người xem xung quanh trừng lớn mắt.
Tiểu Hồ ghé vào vai Bộ Phương, trong miệng đầy nước dãi chảy ra. Tiểu U và Tiểu Ai đều rướn cổ lên quan sát. Mọi chuyện có chút kỳ quái.
- Sao mọi người đều bất động?
- Tiếp tục đi, mới ăn được một miếng thôi mà, còn nhiều nữa!
- Chẳng lẽ không ngon sao? Chắc chắn là không thể ăn được rồi!

Đám quý tộc kia xôn xao.
Đột nhiên, trận pháp chiếu đến cường giả tóc tai bù xù kia. Tròng mắt hắn trừng lớn, tóc rối tung dựng thẳng trong nháy mắt. Nước mắt của hắn đột ngột chảy xuống như mưa, rơi lã chã trên bàn ăn. Hắn há to miệng, nhếch môi, thở dốc kịch liệt, ôm lấy cổ họng, mắt như muốn phun ra lửa.
- Nước!
Hắn gào thét một tiếng khàn khàn, sau đó vội vàng nắm lấy cốc nước đá ở bên cạnh dốc thẳng vào miệng.
Nước mắt, nước mũi, mồ hôi đều thấm đẫm gương mặt hắn. Hắn uống một ngụm cạn cả cốc nước.
- Đã uống nước lần thứ nhất…
Bộ Phương liếc nhìn người kia một chút, thản nhiên nói.
Có người ăn được cay, có người không ăn được, đó là thể chất cơ địa của mỗi người. Đối với những người không ăn được cay mà nói thì đây đúng là địa ngục. Còn những người ăn được cay, có lẽ vẫn là địa ngục đi.
- Ngươi…
Vị cường giả này mặt đầy nước mắt nước mũi, bộ dạng bi thương khiến không ít người cũng thấy rùng mình.
Khủng bố như vậy sao? Con mẹ nó Thánh Nhân Đại Đạo ăn một miếng thôi cũng phải chảy nước mắt à?
Trên thực tế không phải chỉ có mỗi hắn, mà không ít người xung quanh cũng như vậy. Có một vị thậm chí cả khuôn mặt còn đỏ bừng lên. Bịch một tiếng gục xuống bàn, không nhúc nhích, bị vị cay làm cho choáng. Có lẽ chỉ có ngất đi mới giảm bớt được cảm giác cay như thế.
Cay tới mức ngất đi?
Phải biết là hắn chính là một vị Thánh Nhân Đại Đạo! Stargazy pie hôm qua cũng không khủng bố như vậy, nhiều lắm cũng chỉ khiến người ta bỏ cuộc thôi.
Bịch bịch…
Không phải ai cũng có thể chịu được vị cay này. Vị cay lan tràn trong tế bào, khiến toàn thân như muốn bốc cháy. Cảm giác nóng rực sôi trào làm cho đầu lưỡi chết lặng, khoang miệng như bị xé rách.
- Hu hu!
Một vị cường giả che miệng, khóc rống lên như là thút thít có thể làm dịu đi cơn tê liệt đau đớn. Vị cường giả kia là Thần Hoàng, toét miệng, nước mũi nước mắt thi nhau chảy ra. Hắn vươn tay lau miệng, sau đó uống một ngụm nước, rồi lại lau mắt.
Nhưng ngay sau đó.
- A! Ta không chịu nổi nữa rồi!
Vị Thần Hoàng đó loảng xoảng một tiếng, xông ra khỏi vị trí, xé rách y phục trên người, toàn thân đỏ bừng. Hắn quỳ rạp dưới đất, nước mắt không ngừng chảy xuống, chạy về phía xa như điên.
Mọi người ngây ra như phỗng, không biết nên nói cái gì. Thực sự khủng bố như vậy sao?
Những người này không hiểu Bộ Phương nhưng biết rõ 10 người kia. Đến mức này có khoa trương quá không!
Đại Sư Chân Dũng cảm thấy thực lực của mình đủ để có thể chiến thắng thử thách. Nhưng hắn thấy hắn sai rồi, đó là một vị cay xâm nhập được vào tận cốt tủy. So với cái vị cay này thì ngửi mùi thối kia có lẽ còn hạnh phúc hơn.
Hắn đã ăn hai muỗng, vị cay lại bốc lên. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, con mắt trừng lớn, dày đặc tơ máu. Hắn run rẩy vươn tay hướng về phía ly nước. Cảm giác lạnh lẽo kia mê hoặc trí mạng.
Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà uống một ngụm. Nước đá trôi xuống cổ họng, trong nháy mắt thấm vào tim gan. Vị cay được nước đá dập tắt khiến hắn vô cùng thoải mái. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình uống một ngụm nước lại có thể thoải mái như thế.
Nhưng rất nhanh hắn như tỉnh lại từ cơn mê sảng. Bởi vì chỉ có thể được uống hai ngụm nước! Hắn đã uống một lần, nếu uống thêm lần nữa sẽ bị loại!
Nhịn! Nhất định phải nhịn!
Hắn nhìn đĩa cơm trước mắt. Hóa ra đây chính là Cà Ri Địa Ngục 18+!
Khuôn mặt Tử Tước Ngả Hi đỏ bừng, đôi môi đỏ gợi cảm của nàng đã sớm sưng lên. Nàng quá mẫn cảm đối với vị cay, thậm chí nàng còn phát hiện môi mình đã mất đi cảm giác.
Tử Tước Đạo Luân vẫn muốn duy trì hình tượng nhưng khi ăn thứ này vào hắn từ bỏ cái gọi là duy trì hình tượng đấy. Hắn gào khóc lên, miệng méo xệch.
Tuy rất cay nhưng bọn hắn vẫn có thể kiên trì. Có năm người đã bỏ cuộc, còn lại năm người đang cố gắng chèo chống. Trong đó đã có ba người uống một lượt nước rồi. Người chưa từng uống nước chỉ có Tử Tước Ngả Hi và Tử Tước Đạo Luân.
Đám quý tộc xung quanh nuốt nước bọt.
Mẹ nó, quá đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận