Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 333: Cường giả đứng đầu xuất hành

Cường giả đứng đầu xuất hành
Bộ Phương nghe Hệ Thống nói, thần sắc trên mặt nhất thời có chút ngạc nhiên.
Nếu đạt được mồi lửa Vạn Thú Viêm, dùng nồi Huyền Vũ nấu Phật nhảy tường, như vậy Phật nhảy tường nấu nướng ra mới có thể giải được độc tố trên người Tiếu Mông.
Nhưng ngay cả Tiếu Mông trúng độc gì Bộ Phương cũng không biết, chẳng lẽ chỉ dựa vào Phật nhảy tường được sao?
Trong đầu Bộ Phương đầy nghi ngờ, nhưng khi hắn tìm hiểu về nguyên liệu cần có của món Nhân Phẩm Phật nhảy tường, nghi ngờ trên mặt cũng tản đi rất nhiều, dù sao là Nhân Phẩm Phật nhảy tường, phẩm cấp của nguyên liệu nấu ăn cũng không tầm thường, hơn nữa có trang phục Trù Thần nồi Càn Khôn Tạo Hóa nấu nướng... Thật sự nói không chừng sẽ có cơ hội giải độc.
Nguyên lý giải độc có lẽ là... bất kể ngươi trúng độc đi, cũng trực tiếp đuổi đi!
Được rồi, đây là suy đoán của Bộ Phương, cụ thể nên làm thế nào, Bộ Phương dĩ nhiên không rõ lắm.
- Ngươi chờ ta trở lại, có lẽ ta sẽ có biện pháp... Lúc này, ta cũng không có cách nào xử lí giúp Tiếu Mông Tướng Quân.
Bộ Phương nhìn Tiếu Tiểu Long, thản nhiên nói.
Tiếu Tiểu Long ngẩn ngơ, sau đó trên mặt nhất thời toát ra vẻ hưng phấn, Bộ lão bản nói gì? Hắn nói có thể có cơ hội cứu cha hắn sao?
Cái này là... thật sao?
Bộ Phương không để ý đến thần sắc mừng rỡ như điên của Tiếu Tiểu Long nữa, mà xoay người đi tới phía trước bếp lò của hắn, sau khi luyện tập trong chốc lát kỹ thuật dùng dao và chạm trổ, liền trở lại trong phòng của hắn.
Hắn muốn bắt đầu chuẩn bị gia vị và đồ đạc đến Thập Vạn Đại Xuyên.
...
Đêm tối luôn có vẻ yên tĩnh.
Trên bình nguyên Tây Bắc, Tây Huyền Thành hùng dũng đứng nghiêm, giống như một Cự Nhân kiêu ngạo đứng giữa thiên địa, lúc nào cũng tản ra hơi thở hào hùng.
Từ Tây Huyền Thành nhìn lên, có thể thấy một mảnh núi non chập chùng kéo dài trong đêm tối, trên núi non có sương mù mông lung che dấu, mờ mờ ảo ảo, làm người ta nhìn có chút mơ hồ.
Trên con đường vào núi, một chiếc xe ngựa linh thú lắc lư chậm chạp đi đến, tạo lên tro bụi đầy trời.
Cuối cùng đi tới phía trước một lúc, chiếc xe ngựa dừng lại.
Vải mành được kéo ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú không có biểu tình.
Bộ Phương gầy gò từ trong xe ngựa đi ra, phía sau hắn là một con rối bằng sắt khổng lồ.
Phu xe nhìn tổ hợp kỳ quái này, rít một hơi thuốc lá, phun khói thuốc, nói với Bộ Phương:
- Người trẻ tuổi, nơi này chính là cửa vào Thập Vạn Đại Xuyên, xa hơn nữa lão hủ không thể đưa ngươi tiếp tục đi vào...
- Thập Vạn Đại Xuyên rất đáng sợ, bên trong có linh thú ăn thịt người, ngươi một mình vào trong đó, phải cẩn thận một chút.
Phu xe hảo tâm nhắc nhở.
Phu xe nhắc nhở xong lại lắc đầu, lại có một thanh niên bị sản vật phong phú trong Thập Vạn Đại Xuyên hấp dẫn.
Nếu có thể còn sống từ trong Thập Vạn Đại Xuyên đi ra, còn mang theo một hai sản vật quý giá, những thứ đó bán đi cũng đủ sống cả đời.
Bao nhiêu năm người tuổi trẻ đều vì sản vật mà bước vào Thập Vạn Đại Xuyên, nhưng chân chính có thể còn sống đi ra có thể có mấy người.
Bình nguyên Tây Bắc thường xuyên phát sinh linh thú triều, và Thập Vạn Đại Xuyên... chính là ngọn nguồn của linh thú triều.
Nơi này là khởi nguồn của tai họa...
Người tuổi trẻ bây giờ... vì tiền, thật sự có thể hi sinh cả tính mạng.
Lão phu xe lại rít một hơi thuốc, ho khan một tiếng, sau đó dưới ánh mắt của Bộ Phương, thúc dục xe ngựa linh thú của hắn, quay đầu trở lại.
Bộ Phương mặc trường bào, mái tóc cũng dùng sợi dây thừng buộc chặc, mặt mũi trắng nõn, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn đứng ở cửa vào Thập Vạn Đại Xuyên, cửa vào vô cùng âm u, nhìn vào bên trong, cảm giác ở chỗ cửa vào phảng phất như có một hắc động đáng sợ biết cắn nuốt người.
Hai bên cửa động cũng mọc đầy thực vật dữ tợn.
Vỗ vỗ bụng Tiểu Bạch, Bộ Phương khẽ thở ra một hơi, đi vào trong động.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, sau đó đi theo.
Lần này Bộ Phương tới Thập Vạn Đại Xuyên, không phải mang theo phân thân của Tiểu Bạch, mà là Tiểu Bạch thật sự, lực chiến đấu càng thêm đáng sợ.
Đây cũng là Hệ Thống an bài cho hắn, rất hiển nhiên, lần này muốn hoàn thành nhiệm vụ đạt được Vạn Thú Viêm cũng không đơn giản, nếu không Hệ Thống sẽ không có lòng tốt cho phép Bộ Phương mang theo bản thể của Tiểu Bạch.
Một người một con rối đi lại trong bóng tối, rất nhanh tiến vào trong cửa vào đen tối.
Thập Vạn Đại Xuyên liên miên chập chùng, vô cùng mênh mông, cửa vào này chỉ là từ Tây Huyền Thành tới bên trong Thập Vạn Đại Xuyên, cách cửa vào gần nhất.
Đi lại trong rừng rậm này, Bộ Phương có thể cảm nhận được một trận lạnh lẽo như băng, bởi vì rừng rậm quá trống trải.
Mặc dù hôm nay không phải trời đông giá rét, nhưng nhiệt độ cũng không kém trời đông giá rét.
...
Biên thành rộng lướn.
Huyết Vệ đang ngồi xếp bằng đột nhiên chấn động, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận chấn động kịch liệt.
Mở mắt ra nhìn, thấy Hắc Tháp khổng lồ đang chậm rãi lay động.
Cái này...
Huyết Vệ buông lỏng tâm thần, sau đó cảm thấy Hắc Tháp phóng lên cao, một thân ảnh xinh đẹp từ trong Hắc Tháp bước ra.
Phía sau thân ảnh xinh đẹp này là một người bị chân khí đen nhánh bao phủ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhìn thân hình phán đoán, có thể thấy được là một nam tử.
Hắc Tháp quanh quẩn trên không trung mấy vòng, sau đó chợt thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay Đại Tế Ti.
Đại Tế Ti rất cung kính khom người trước thân ảnh bị hắc khí bao phủ, thân ảnh gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, phảng phất hạ ánh mắt xuống người Huyết Vệ đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Cả người Huyết Vệ run rẩy, cảm thấy khí huyết có chút dâng trào.
- Môn... Môn... chủ đại nhân!
Tròng mắt Huyết Vệ co rụt, vừa hoảng sợ vừa vui mừng kêu lên.
Môn chủ Tu La Môn đã hoàn thành bế quan sao? Đã cách nhiều năm, Môn chủ một lần nữa hiện thân, để dẫn dắt bọn họ, để ánh sáng của Tu La Môn một lần nữa chiếu xuống vùng đất Nam Cương, để các thế lực của vùng đất Nam Cương một lần nữa sợ hãi.
- Đi thôi, tinh phách trong Vong Hồn Châu và Tụ Hồn Trận muốn được luyện hóa còn cần một đường dẫn, đường dẫn này rất quan trọng, không thể để mất, bổn tọa đợi nhiều năm như vậy chính là chờ đợi này đường dẫn này thành thục.
Môn chủ Tu La Môn nói, sau đó một đoàn hắc khí chậm rãi bay về phía xa.
Dưới tấm mặt nạ ánh mắt Đại Tế Ti chợt lóe, lòng bàn chân trong suốt giẫm lên hư không, nện bước theo Môn chủ Tu La Môn.
Thân hình hai người từ từ biến mất trong đêm tối lờ mờ.
Huyết Vệ đứng lên, nhìn mặt đất trống rỗng trong biên thành, Hắc Tháp khổng lồ đã biến mất không thấy gì nữa, biên thành cũng không còn gì cần hắn thủ hộ, hắn cũng gia nhập với những Huyết Vệ khác, trở thành một thành viên chinh chiến.
Đợi đến khi Tu La Môn hoàn toàn thức tỉnh, vùng đất Nam Cương này sẽ trở thành lãnh địa của bọn hắn.
...
Bạch Vân Sơn Trang.
Trong một mảnh bạch vân sương mù, một khu kiến trúc rực rỡ huy hoàng đứng sừng sững, mỗi nóc kiến trúc cũng san sát nối tiếp nhau, bạch vân quanh quẩn lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Trong đình đài lầu các, thủy tạ hoa lan, có một cái ao nhỏ.
Trên ao nhỏ hơi nước mờ mờ bốc lên cao, một chiếc thuyền lá nhỏ lúc mờ lúc hiện, trên thuyền có một đạo nhân ảnh ngồi xếp bằng.
Bóng người tự nhiên thả câu, kèm theo tiếng nước chảy mơ hồ.
Thỉnh thoảng, cần câu rung lên, có con cá vừa mắc câu.
Dây câu lay động khuấy động nước ao yên bình, khiến cho ao nước nổi lên trận trận rung động.
Thân hình Bạch Triển nhẹ nhàng bay tới, rơi xuống hành lang bên cạnh ao nhỏ, đứng xa xa nhìn chiếc thuyền lá trong ao.
- Trang chủ... Có mật thư đến từ Thiên Cơ Tông.
Sắc mặt Bạch Triển có chút ngưng trọng, Thiên Cơ Tông chính là thế lực thần bí nhất Nam Cương, bất kỳ thế lực nào cũng kính sợ.
Thiên Cơ Tông tự mình đưa mật thư đến, dĩ nhiên không phải chuyện đùa.
Ào ào.
Chiếc thuyền nhỏ không gió mà bay, trượt đến, rất nhanh dừng lại bên bờ.
Một vị nam tử trung niên mặc áo tơi, đội mũ rộng vành chậm rãi từ trên thuyền bước xuống, đeo giỏ cá, tươi cười đi về phía Bạch Triển.
- Thiên Cơ Tông tự mình đưa mật thư đến? Chẳng lẽ chuyện về Tu La Môn?
Nam tử nheo mắt, hơi có vẻ kinh ngạc nói.
Bạch Triển dĩ nhiên không rõ nội dung trong mật thư, chỉ đưa thư tín cho nam tử.
Buông giỏ cá xuống, lau sạch sẽ nước đọng trên tay, nam tử nhận lấy mật thư trong tay Bạch Triển, cẩn thận xem qua.
Sau khi xem xong, mật thư tự động bốc cháy thành ngọn lửa màu lam nhạt, rất nhanh đốt cháy không còn cái gì.
- Xem ra phải ra ngoài một chuyến rồi.
Nam tử đột nhiên phá lên cười ha ha, tiếng cười quanh quẩn trong Bạch Vân Sơn Trang.
Bạch Triển vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không nên hỏi nhiều, đi theo.
...
Không khí trong mấy thế lực hung hãn của vùng đất Nam Cương thoáng cái trở nên ngưng trọng.
Cao thủ đứng đầu của các thế lực lớn đều vội vàng xuất hành, điều này làm mọi người trong các thế lực đều hết sức kinh hãi, bởi vì... mỗi cường giả đứng đầu của các thế lực cũng là cường giả đứng đầu ở vùng đất Nam Cương, mỗi một lần xuất hành bọn họ sẽ tạo ra đại chấn động, lần này tất nhiên cũng sẽ có đại động.
Nơi cửa vào của Thập Vạn Đại Xuyên, mặc kệ các thế lực đang bắt đầu khởi động phong vân như thế nào, một đạo thân ảnh gầy gò vẫn chậm rãi nện bước, đi tới chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận