Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 537: Ngươi muốn thơm, ta cho ngươi thối chết

Đầu bếp này...
Thiên Lam Thành... Quán ăn Vân Lam!
Nhiều người nhớ đến hình ảnh Bộ Phương khiêng tấm biển, bởi vì tư thế quảng cáo của Bộ Phương rất tức cười, khiến cho bọn họ nhớ đến quán ăn này...
Tiểu đầu bếp chính là từ trong tiểu điếm này đi ra sao? Thú vị...
Bọn họ bỗng nhiên có chút mong đợi tranh tài kế tiếp của Bộ Phương, không biết tiểu đầu bếp thần kỳ này, có thể đi bao xa.
Nếu như đầu bếp này xông vào top 10, vậy thì càng thú vị.
...
Lỗ mũi Nam Cung Vô Khuyết mở lớn, hai tay ôm ngực, bộ dạng kiêu ngạo, hắn nhìn mấy vị Luyện Đan Sư đang sửng sốt đứng bên cạnh, đôi chân run rẩy không ngừng.
- Nhìn thấy không? Đầu bếp thì sao? Các ngươi dựa vào cái gì mà xem thường đầu bếp?
- Lần này Lão Bộ đánh bại An ngực lớn xông vào Top 50... Cho các ngươi đấu với An ngực lớn, các ngươi có thể thắng không? Một đám cặn bã.
Mấy vị Luyện Đan Sư nghẹn đến đỏ mặt, trong lòng vô cùng tức tối!
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Nam Cung Vô Khuyết, trong lòng chỉ thấy chua xót, chỉ hận không thể đánh cho tiểu tử này một trận.
Người thắng cũng không phải là ngươi, ngươi ở đây đắc ý cái gì!
- Hừ... Hắn chỉ là vận khí tốt thôi, nếu như An nữ thần không tạc lò, ai chết vào tay ai còn chưa biết!
Các Luyện Đan Sư trợn mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, thấy Bộ Phương khiêng tấm biển chậm rãi đi đến, trong lòng nhất thời hít một hơi thật sâu, cảm giác không còn mặt mũi ở lại chỗ này, xoay người rời đi.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn theo bóng lưng mấy vị Luyện Đan Sư, bĩu môi:
- Ngươi không biết chân tướng gì cả, người có thể làm cho An ngực lớn tạc lò?
- Ôi! Lão Bộ, lạy chúa! Ta biết ngươi nhất định sẽ thắng! Ma nữ An Sênh đó... chỉ là ngực lớn một chút, không có gì đáng sợ! Ngươi xem ánh mắt của ta có đúng không, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thắng.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Bộ Phương, gương mặt cũng muốn nở hoa, nói với Bộ Phương.
Bộ Phương mặt không thay đổi liếc hắn một cái, ngươi còn cần thể diện sao?
Là ai nói quan trọng là tham dự? Là ai nói gặp An ngực lớn chỉ cần nhìn ngực là được?
Đối với kẻ không biết xấu hổ như Nam Cung Vô Khuyết, Bộ Phương cũng không biết nên nói cái gì.
Còn Nam Cung Vô Khuyết sau khi hàn huyên với Bộ Phương trong chốc lát, lôi kéo hắn đi tới hướng một võ đài.
- Lão Bộ, ngươi xem ta ủng hộ tinh thần cho ngươi nhiều như vậy, kế tiếp ta tranh tài, ngươi cũng phải ủng hộ! Xem ta làm thế nào xử lý Lâm Tam Pháo!
Nam Cung Vô Khuyết lắc lắc mái tóc, nheo mắt cười nói.
Trong khán phòng, Nam Cung Uyển không biết nói gì ôm đầu, từ rất xa đã nhìn thấy nụ cười hèn mọn của Nam Cung Vô Khuyết, khiến người làm muội muội như nàng cũng cảm thấy thật mất mặt.
Bộ Phương không cự tuyệt, Top 100 sẽ hoàn thành thi đấu trong hôm nay, sau khi hoàn thành còn cần lựa chọn đối thủ của Top 50.
Cho nên Bộ Phương cũng không có cách nào trở lại trong tiểu điếm mở cửa tiệm buôn bán.
Ở lại xem Nam Cung Vô Khuyết tranh tài... cũng không tệ.
Nam Cung Vô Khuyết tranh tài ở võ đài số năm, hắn mặc áo choàng Luyện Đan Sư rộng thùng thình, bước đi đầy uy vũ, chỉ mấy bước đã chạy lên võ đài .
Đối diện với hắn, là một vị tiểu sinh anh tuấn, khuôn mặt khả ái, có chút nữ tính.
Người này chính là Lâm gia thiếu gia, cũng chính là đối thủ của Nam Cung Vô Khuyết, Lâm Tam Pháo.
Khụ khụ... Tam Pháo là ngoại hiệu của hắn, tên thật của hắn tên là Lâm Khuyết, là đệ tử của một vị Tam Văn Luyện Đan Sư Thiên Lam Thành, trình độ luyện đan rất tốt, từ lâu đã là kẻ thù không đội trời chung với Nam Cung Vô Khuyết.
Nhưng so với Nam Cung Vô Khuyết, hắn vẫn luôn thua nhiều hơn thắng, bởi vì trước kia Nam Cung Vô Khuyết có Thiên Địa Huyền Hỏa trong tay.
Nhưng hôm nay Lâm Tam Pháo vô cùng tự tin, Nam Cung Vô Khuyết không có Thiên Địa Huyền Hỏa... chính là đồ bỏ đi!
Đây là lần đầu tiên Bộ Phương tập trung quan sát Luyện Đan Sư tranh tài, hai người này cũng không phải là Luyện Đan Sư bình thường, thiên phú tuyệt đối mạnh mẽ, kỹ xảo luyện đan trên võ đài vô cùng huyễn khốc.
Ánh lửa ngất trời, đan khí tràn ngập, tiếng nổ vang dội không dứt.
Ầm! !
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt âm nhu của Lâm Tam Pháo, ánh mắt của hắn hết sức ngưng trọng, hai tay vung lên, lò luyện đan phóng lên cao, trong đó ánh lửa mãnh liệt gầm thét, giống như một con rồng gào thét!
Nam Cung Vô Khuyết nheo mắt nhìn Lâm Tam Pháo tập trung tinh thần, khóe miệng hắn bỗng nhếch lên.
Nhìn tên ẻo lả này là trong lòng không thoải mái, cho rằng lão ca không có Thiên Địa Huyền Hỏa, là có thể cưỡi trên đầu ta sao? Đúng là trẻ trâu...
Nam Cung Vô Khuyết tiện tay vung lên, nhất thời trong tay xuất hiện một viên đan dược đen như mực.
Đan dược này giống như than đen, trên thân củ giăng đầy rễ như râu rồng, hết sức huyền ảo.
Bỗng nhiên, Nam Cung Vô Khuyết kéo một cái khăn vải, che miệng và mũi của mình, bộ dạng... có mấy phần hèn mọn.
Tất cả khán giả đều ngẩn ngơ.
Bọn họ dĩ nhiên không xa lạ gì với Nam Cung Vô Khuyết, thiên tài Luyện Đan Sư của Thiên Lam Thành, trình độ luyện đan rất tốt... Nhưng hắn che mũi miệng là muốn làm gì?
Trọng tài chịu trách nhiệm trong trận đấu này cũng có chút sững sờ, nhìn động tác của Nam Cung Vô Khuyết cũng thấy khó hiểu.
- A? Đó là Lưu Kim Hành? Hắn lấy loại dược liệu này muốn làm gì?
- Lưu Kim Hành... Vật này có thể luyện đan? Khôi hài?
- Mẹ kiếp... chất lỏng Lưu Kim Hành không phải rất thối sao? Nam Cung Vô Khuyết rút cuộc muốn làm gì?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận