Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 491: Vì công bằng

Khi mùi hương trong chậu đào bay đến trước mặt trọng tài, mùi thối kia bùng nổ trong nháy mắt, chui vào trong lỗ mũi của quan trọng tài, khoảnh khắc mùi thối kia lan tỏa, tò mò trên mặt của quan trọng tài cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Cả gương mặt biến sắc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ vàng đến tím, cuối cùng thành đen…
Đen thui, gần như muốn nôn mửa!
Đây con mẹ nó là mùi hương gì a, quan trọng tài chu môi, đôi mắt trừng lớn, liên tục lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, thần tình sống không còn gì luyến tiếc.
Bộ Phương liếc mắt nhìn quan trọng tài kia, khóe miệng cong lên, không nhanh không chậm lấy ra mấy miếng đậu hủ thối từ trong chậu đào.
Rầm rầm, nước đen nhỏ giọt, tản ra mùi tanh tưởi nồng đậm.
Mùi thối này bay bổng, càng bay càng xa…
Quan trọng tài rốt cục biết ý nghĩa của vấn đề kia từ Bộ Phương, vì sao không lùi xa một chút, ta làm sao biết trong chậu đào này của ngươi đựng thứ quỷ gì!
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? Phân sao?
Dưới lôi đài, có vài bóng người trừng lớn mắt.
Bọn họ nhìn thấy Bộ Phương lấy ra chậu đào kia, ánh mắt đều trừng lớn!
Nhưng bởi vì chậu đài tràn ngập mùi hôi kia khiến bọn họ không thể thông qua lựa chọn, người này chính là người khởi xướng!
Bọn họ thật không ngờ, Bộ Phương lại dám lấy ra thứ tanh tưởi như vậy trên lôi đài, hắn chẳng lẽ không sợ khiến khán giả phẫn nộ!
Vung tay lên, chân khí bao trùm đậu hủ thối, bắt đầu tiến hành xử lý đậu hủ thối.
Nếu Bộ Phương muốn khiến mọi người chú ý đến hắn, tự nhiên phải dùng đậu hủ thối. Mùi thối của đậu hủ thối, đủ thối, cũng đủ hấp dẫn.
Mọi người sẽ có lòng hiếu kỳ, ngửi mùi thối kia đều muốn biết mùi thối này đến từ đâu.
Hấp dẫn lực chú ý của những người này không phải là thời cơ tốt tuyên truyền quán ăn Vân Lam sao? Cho nên Bộ Phương vẫn quyết định dùng đậu hủ thối. Hắn tin tưởng với trình độ của mình, hắn muốn dùng đậu hủ thối làm thối cả thiên hạ.
Đậu hủ thối đủ để hắn thăng cấp, có năng lực tăng lên tò mò của mọi người đối với hắn, tuyên truyền cho quán ăn Vân Lam, cớ sao lại không làm.
Hương vị của đậu hủ thối dần lan tràn trên lôi đài.
Rất nhanh, người dự thi trên lôi đài ngửi được mùi hương khiến cả bọn người sợ hãi.
- Mùi gì vậy? Làm sao lại thối như thế?
Trên lôi đài, tất cả mọi người đều biến sắc, sắc mặt những luyện đan sư này đều hoảng sợ.
Bọn họ luyện đan, cần dùng lực tinh thần câu thông đan hỏa, không dám có chút thả lỏng. Xuất hiện của mùi hương này hoàn toàn ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, khiến lực tinh thần của bọn họ đều sắp không xong.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là luyện đan sư, mạnh hơn nhiều những y sư ở vòng tuyển ngoài.
Tuy bị ảnh hưởng, nhưng không xuất hiện hiện tượng nổ lò.
Nhưng bọn họ vẫn thật phẫn nộ.
Lúc bọn họ tập trung tinh thần luyện chế đan dược, mùi thối bay qua, loại cảm giác này quả thật khiến bọn họ khổ sợ khó có thể hấp dẫn.
Tất cả mọi người phẫn nộ quay đầu nhìn về vị trí mùi thối bay ra.
Ở đàng kia, Bộ Phương nhàn nhã nấu đậu hủ thối.
Lúc này, Bộ Phương tính toán làm một phần đậu hủ thối cay thơm.
- Kẻ điên này! Vậy mà nấu phân trên lôi đài!
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, thần tình căm giận.
Càng khiến bọn họ phẫn nộ chính là Bộ Phương lại dùng thiên địa huyền hỏa nấu phân…Thế gian này làm sao có người phung phí như vậy!
Thiên địa huyền hỏa cho ngươi quả thật lãng phí!
Bọn họ tức đến cơ mặt vặn vẹo.
Rầm rầm…
Có tiếng nổ lò vang lên, vài y sư chịu không được, tay run lên, tinh thần vừa dao động, lò dược lập tức nổ tung.
Thuốc bột bay tung tóe.
Nhóm luyện đan sư còn tốt hơn, tuy đan hỏa trong lò đan không ngừng bay nhảy nhưng bọn họ ít nhất là ổn định.
Trọng tài đứng lên từ trên mặt đất, cả gương mặt đen sì.
Hắn lúc trước gần nhất, ngửi thấy rõ ràng nhất mùi chua sảng kia… quả thực.
- Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?
Trọng tài viên tức giận đến môi phát run.
Hắn cảm thấy Bộ Phương nhất định đến để gây loạn, tanh tưởi như vậy, không lẽ còn có thể có hiệu quả của đan dược?
Bộ Phương liếc mắt nhìn trọng tài kia một cái, cũng không trả lời vấn đề của hắn, tiếp tục nấu đậu hủ thối. Nấu xong đậu hủ thối trong Huyền Vũ Oa, trong đen điểm chút vàng.
Đổ ra ngoài, đặt đậu hủ thối lên dĩa thanh hoa, tưới lên nước dầu tiên diễm, rắc phối liệu cay lên trên, một chén đậu hủ thối cay thơm nhìn qua hơi đẹp mắt đã hoàn thành.
- Tác phẩm của ta đã hoàn thành…
Sau khi cầm lấy khăn lau sạch nước, Bộ Phương nâng mắt lên, nhìn trọng tài, lạnh nhạt nói.
Trọng tài kia vốn đang nổi nóng, nghe xong lời nói của Bộ Phương, nhất thời sửng sốt.
Hoàn thành rồi sao?
Này cũng quá nhanh rồi… đây còn chưa đến nửa canh giờ!
Trọng tài nhịn xuống tức giận trong lòng, ánh mắt dừng trên đậu hủ thối cay thơm Bộ Phương chuẩn bị tốt.
Thứ này là tác phẩm tiểu tử này tham gia Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển.
Hít sâu một hơi, nhất thời mũi thối dũng mãnh tiến vào mũi, khiến hắn không nhịn được ho khan, thật con mẹ nó thối!
- Được! Ngươi đã hoàn thành, vậy ta sẽ ngoan ngoãn kiểm tra tác phẩm của ngươi!
Trong ánh mắt của trọng tài có vài phần thiện cảm và khủng hoảng.
Hắn lấy ra một tấm ngọc phù từ trong ngực, ngọc phù vàng rực, điêu khắc đầy văn lộ, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể trọng tài, ngọc phủ kia đột nhiên sáng lên quang hoa.
Một trận pháp cỡ chậu rửa mặt bay bổng bên trong, bay trên tay hắn.
- Đây là trận pháp kiểm tra hàm lượng linh khí. Hàm lượng linh khí càng cao, nói rõ năng lực hấp thu của cơ thể càng mạnh. Hơn nữa trận pháp còn đủ khả năng phán đoán thuộc tính và năng lực tăng cấp với thân thể của mỗi tác phẩm! Không ai có thể làm bừa trước trận pháp!
Trọng tài cơ hồ cắn răng nói, ánh mắt hắn dừng trên người Bộ Phương, muốn nhìn ra tâm tình của Bộ Phương. Nhưng hắn sai rồi.
Cả gương mặt Bộ Phương căn bản không có biểu tình gì, không có biến hóa nào.
- Kiểm tra đi.
Bộ Phương thật bình tĩnh, chỉ kinh ngạc trong lòng, thì ra còn có loại trận pháp như vậy.
Trọng tài hừ lạnh, hắn gần như hứng trợn mùi thối bay ra từ đậu hủ thối cay thơm kia. Vị thối bay ra, trong đó kèm theo mùi hương nước sốt. Hai loại hương vị kỳ quái này hòa hợp, khiến cả người hắn đều hơi ngây ngẩn.
Trên trán nhóm luyện đan sư xung quanh đều toát mồ hôi. Bọn họ không dám nhìn về phía Bộ Phương, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú luyện đan của bọn họ.
Vù…
Trọng tài dùng trận pháp bao phủ món ăn.
Quang mang phía trên trận pháp giống tinh thần trên bầu trời, đang không ngừng chuyển động, giống như đang phân hình món ăn.
Khi trận pháp vận chuyển, quang mang của trận pháp cũng càng ngày càng sáng.
- Điều này làm sao có thể?
Trọng tài trừng lớn mắt, thần tình không thể tin nổi. Quang mang trận pháp này sao lại mãnh liệt như thấy, chuyện này không hợp lý!
Một chén giống như phân… chẳng lẽ thật sự có thể so với đan dược cửu phẩm sao? Trong lòng hắn không tin, nhưng quang mang trận pháp cũng không thể làm giả.
Trong lúc nhất thời, ngay cả mùi thối của đậu hủ thối cũng không để ý, cả người tiến đến phía trước món ăn, nhìn quang mang trận pháp không ngừng lưu chuyển, biểu tình trên mặt cũng không ngừng biến hóa.
- Không thể nào… nhất định là giả!
- Ngươi có thể nếm thử, giả không giả ngươi tự mình rõ ràng.
Bộ Phương mặt không biểu tình nói.
- Ta làm sao có thể ăn thứ giống phân như vậy?
Trọng tài viên giận dữ, căm tức Bộ Phương.
Bộ Phương thờ ơ, bình tĩnh đối diện.
- Ta là thông qua rồi sao?
Bộ Phương nói.
Trọng tài nhất thời nghẹn lời, thông qua rồi sao? Nếu dựa theo trận pháp trước kia vậy hiển nhiên đã thông qua… Nhưng trong lòng hắn không tin món ăn thối này có thể đạt đến trình độ đan dược cửu phẩm.
- Trọng tài đại nhân! Tên này sao có thể thông qua khảo hạch! Vì công bằng! Ngươi hãy ăn đi, nhất định phải vạch trần hắn.
- Trọng tài đại nhân, ngươi ăn đi! Hắn làm vật thối như vậy, khẳng định cho rằng ngươi không dám ăn!
- Ngươi ăn một lần, hắn sẽ lộ nguyên hình! Món ăn thối như vậy hại chúng ta bị đào thải! Trọng tài đại nhân không thể quên như vậy! Nếu không chúng ta sẽ cáo trạng chư vị đại sư của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển!
………
Nhóm tuyển thủ bởi vì mùi thối ảnh hưởng mà đào thải, đều là thần tình đầy căm phẫn.
Sắc mặt trọng tài càng ngày càng đen theo lời nói của bọn họ! Mẹ nó… nói thì nhẹ nhàng,vật thối như vậy… cũng không phải để các ngươi ăn!
Dị trạng của lôi đài số tám hấp dẫn chú ý không ít người, rất nhiều khán giả chạy đến dưới lôi đài, tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy một cảnh tượng thú vị. Tuy mùi hôi ở lôi đài số tám ngập trời, nhưng khán giả lại xem rất thỏa mãn.
Có tuyển thủ nấu phân trên lôi đài, tuyển thủ khác bị ảnh hưởng nên không phục, yêu cầu trọng tài ăn phân… mẹ nó! Thật kích thích quá đi!
- Ăn đi! Làm trọng tài, ngươi cần công bằng! Ăn mau!
- Nhanh lên! Đừng để cho hạng người này trục lợi!
- Trọng tài, chúng ta xem trọng ngươi! Ăn đi!
…….
Khán giả xem chuyện bao đồng cũng thét to lên, mặt càng lúc càng đen.
Các ngươi nói thì dễ, đổi lại người làm là các ngươi… các ngươi sẽ ăn sao? Chỉ biết nói nhiều, trong lòng trọng tài muốn rơi lệ.
Xa xa, giống như có đại nhân tọa trấn đại điển nhìn sang, trong lòng trọng tài này nhảy dựng.
Nhanh chóng ngẩng đầu, nghiêm mặt, nói:
- Đừng náo loạn, ta ăn! Vì công bằng.
----------oOo----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận