Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3127: Đi đường nên đi (1)

Phù hoa tan hết cũng chỉ còn lại khoảng không yên lặng.
Bộ Phương ngồi ngăn ngắn trong quán ăn. Hắn rất yên lặng và bình tĩnh, rượu trong chén lắc lư hiện ra từng gợn sóng. Độc Cô Vô Song cúi thấp đầu, không hề có chút sự sống nào. Mặc dù hắn là Kiếm Thần, là người tu hành nhưng ở Tầm Tiên Tinh người không thành tiên thì cuối cùng cũng tới ngày sinh mệnh cạn kiệt.
Mà bây giờ, đi theo Bộ Phương 300 năm thì tính mạng của hắn cũng đi tới điểm cuối cùng rồi. Đèn đã cạn dầu! Kiếm ý chói lói cũng nở rộ trong hư không.
Mong muốn của Độc Cô Vô Song rất đơn giản, cho dù có chết hắn cũng phải để lại cho thế gian này sự kinh diễm cuối cùng. Mà xác thực là hắn đã làm được. một kiếm này của hắn chấn động toàn bộ Tầm Tiên Tinh. Vô số cường giả sợ hãi thán phục.
Những người tiên phong võ đạo đều rùng mình. Bởi vì từ trong một kiếm này, bọn hắn có thể cảm nhận được sự thăng hoa xé rách hư không tịch mịch. Một kiếm này không kém một kiếm của thần tiên!
Nhưng mà, một kiếm đẹp rực trời kia tuy đáng kinh ngạc nhưng mới chỉ là bắt đầu. Tất cả mọi người đều ngắm nhìn trời cao kinh hãi phát hiện. Bên ngoài hư không, từng tia sáng rủ xuống. Một trận mưa sao băng rộng lớn đã gây chấn động khắp nơi.
Mọi người chỉ nghĩ đây là một trận mưa sao băng bình thường, nhưng đã lầm. Ánh lửa tán đi, từng bóng người đạp không mà tới.
Tiên nhân!
Cả hành tinh như sôi trào, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất. Vô số cường giả võ đạo khát vọng rồi sợ hãi rống lên.

Ánh mắt Hậu Thổ có chút phức tạp nhìn những người phàm ở bên dưới. Hành tinh này quá lạc hậu, nồng độ linh khí còn không bằng một phần một trăm ở Hồng Hoang.
Nam nhân kia… trốn ở đây sao?
Hậu Thổ thở dài một hơi. Đại chiến đã xảy ra hơn 300 năm rồi, nam nhân kia cũng biến mất hơn 300 năm. Tuy trong khoảng thời gian này Vũ Trụ vẫn yên bình nhưng dưới sự yên tĩnh này sóng ngầm mãnh liệt, càng khiến người ta khó chịu.
Trận chiến kia như là ngày tận thế. Dù sao thì cũng là Hồn Thần chí cao vô thượng có thể so với Thiên Đạo Hồng Hoang.
Nhưng mọi người đều không ngờ là Hồn Thần cường đại lại bị nam nhân kia phong ấn lại. Cái giá phải trả là một thân tu vi, để trấn áp Hồn Thần!
Bên dưới, vô số người đều quỳ rạp xuống đất vái lạy. Hậu Thổ có thể cảm nhận được ý niệm tinh thần phun trào lên. Là tín ngưỡng của người phàm. Nàng thở dài một hơi. Vì sao Bộ Phương lại trốn ở đây? Chỉ đơn giản là do nó lạc hậu sao? Chẳng lẽ hắn muốn chết già ở đây? Ở cái hành tinh mà người phàm không ngừng muốn thành tiên.
Nhưng mà những người ở đây đâu biết một lão đại như Bộ Phương lại ẩn mình ngay chính nơi này, sống trong cõi hồng trần như thế có lẽ chỉ có mình nam nhân này làm được.

Hậu Thổ đáp xuống.
Thân thể nàng nhẹ nhàng thay đổi, không có một người nào nhận ra được nàng.
Một vệt sáng lóe lên, Dương Tiễn mặc bộ thường phục xuất hiện, Hao Thiên Khuyển cũng đi bên cạnh hắn. Hậu Thổ gật đầu với Dương Tiễn, cả hai đồng thời quay đầu nhìn về phía quán ăn. Trong đó bọn họ có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc. Đó chính là khí tức của Bộ Phương. Chỉ là khí tức này đã yếu ớt vô cùng, giống như có thể hủy diệt bất cứ lúc nào.
Bộ Phương…
Hậu Thổ và Dương Tiễn đều thở dài một hơi, Hao Thiên Khuyển than nhẹ một tiếng. Cả ba bước vào quán ăn. Quán ăn rất yên bình, có một thân người gầy gò ngồi đó.
Trong quán ăn trồng cây cỏ bình thường, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch ảm đạm di chuyển dừng lại trên thân Hậu Thổ và Dương Tiễn. Tiểu Bát vô lực nhìn thấy có người bước vào, hơi hơi nghiêng đầu. Tâm tình có vẻ rất ngột ngạt.
Ngoài cửa có nhiều cường giả của Hồng Hoang đáp xuống. Đối với những người này mà nói thì 300 năm chỉ như một cái nháy mắt mà thôi.
Đại danh của Bộ Phương vẫn như sấm bên tai. Trù Thần trấn áp Hồn Thần, cái danh này khiến bọn hắn không ngại nghìn vạn dặm để tới ngôi sao này. Chỉ vì muốn mở mang kiến thức với Trù Thần trong lời đồn.
Hậu Thổ nhìn thấy Bộ Phương, hít vào một hơi lạnh. Nàng che miệng, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Bộ dạng bây giờ của Bộ Phương… tóc bạc phu xuống, trường bào cũ rách, trên mặt đầy vết nhăn. Nhưng vẫn còn một chút sắc bén còn lắng đọng.
Sao Bộ Phương lại trở nên già yếu như vậy?
Sắc mặt Dương Tiễn thì phức tạp, thời gian 300 năm đối với một người phàm mà nói là cực hạn rồi. Nếu không phải thân thể Bộ Phương bất phàm thì khả năng đã chết từ 100 năm trước.
Nhưng tuy Bộ Phương đã hóa thành người phàm thì… dù sao hắn cũng không thể trở thành như vậy được. Chỉ cần hắn tu hành một chút, với cơ sở trước kia thì trường sinh bất lão không phải là vấn đề. Chẳng lẽ Bộ Phương từ bỏ tu hành.
Hao Thiên Khuyển nhìn Bộ Phương, phi tốc lao đến, liếm liếm trên khuôn mặt chữ điền, mắt chó cũng toát lên vẻ chấn động.
Bộ Phương xoa xoa đầu Hao Thiên Khuyển, nhìn Hao Thiên Khuyển hắn bất giác nhớ tới Cẩu Gia. Đối với đám Cẩu Gia và Tiểu U mà nói thì 300 năm chỉ như một cái nháy mắt. Nhưng đối với Bộ Phương thì bây giờ đã thành một đời người. Nhãn giới khác biệt nên độ mẫn cảm với thời gian cũng khác biệt.
Nếu hắn là tiên thì 300 năm chẳng là gì cả. Nhưng là người phàm 300 năm như ba đời rồi.
- Ngươi…
Hậu Thổ hé miệng như muốn nói gì đó. Nhưng mà Bộ Phương nâng bàn tay tiều tụy lên, xua xua.
- Không cần phải nói… giúp ta một việc.
Bộ Phương ngẩng đầu, con mắt đục ngầu nhìn về phía Hậu Thổ.
Hậu Thổ sững sờ.
Bộ Phương chỉ chỉ về phía xa, chính là chỗ Độc Cô Vô Song nói.
- Tiểu tử này đã đi theo ta 300 năm, nếu là một trăm năm trước, kiếm của hắn trảm hư không có thể thành tiên, đáng tiếc là hắn đã từ bỏ cơ hội đó, tiếp tục đi theo ta. Hiện tại, ngươi giúp ta cứu sống hắn.
Ánh mắt của Dương Tiễn và Hậu Thổ dừng lại trên người Độc Cô Vô Song.
Mặc dù Độc Cô Vô Song tiều tụy mà chết nhưng kiếm ý còn sót lại trên thân vẫn vô cùng khủng bố. Người phàm cũng có thể có kiếm ý đáng sợ như vậy sao? Có thể đi theo bên cạnh Bộ Phương đúng là không tầm thường.
Hậu Thổ gật gật đầu.
Với thân phận của Bộ Phương, yêu cầu như vậy cũng không quá đáng. Sinh mệnh ở Tầm Tiên Tinh cũng vào luân hồi Hồng Hoang, nên Hậu Thổ đương nhiên có thể cứu.
Nàng giơ tay lên, pháp lực chuyển động, điểm nhẹ hư không. Độc Cô Vô Song cũng vừa mới chết, linh hồn hắn còn chưa tan ra. Dưới sự dẫn dắt của Hậu Thổ thì nhanh chóng ngưng tụ lại.
Mặc dù Độc Cô Vô Song là Kiếm Thần, nhưng trong mắt Hậu Thổ cũng chỉ là một người phàm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận