Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1968: Chu Ngạn bị đánh (2)

Notice: Undefined offset: 186
Động tác của Chu Ngạn cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi.
Mà đại hán kia thì nhếch miệng cười khẩy một tiếng, đối với nhóm người Chu Ngạn hắn không thèm để ý, thế nhưng ở Địa Ngục... Hắn không dám tùy ý gây sự.
Khi trước nữ nhân Địa Ngục kia một kiếm áp chế một vị cường giả trên Chiến Thuyền sát vách, kiểu thực lực đó, đủ để chứng minh Địa Ngục vô cùng mạnh mẽ.
Kim Cương giới không thể so với Địa Ngục.
Đại hán cười lạnh:
- Đến lúc đó lên lôi đài, đừng để cho lão tử gặp được ngươi, bằng không dùng một đầu ngón tay lập tức giết chết ngươi!
Sau đó sải bước vào trong Cấm Hồn thành.
Sắc mặt Chu Ngạn sắp biến thành màu gan heo rồi, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Trước đó ở Tiên Trù Giới, hắn đắc chí vô cùng.
Nhưng khi thật sụ bước chân vào Địa Ngục, hắn mới hiểu rõ, tu vi của hắn căn bản chưa là cái gì.
Mặc Yên nhìn Chu Ngạn ấm ức, mở miệng an ủi;
- Chu đại ca, ngươi đừng nản chí, chúng ta là ở Tiên Trù Giới, để cho bọn họ so trù nghệ với chúng ta, bọn họ tuyệt đối bị chúng ta hành chết.
Chu Ngạn nghiêm túc gật đầu.
Sau đó ba người cũng bước vào trong thành.
Bộ Phương nghe đoạn đối thoại trên của hai con người này mà chỉ biết im lặng.
Nếu như là thi đấu trù nghệ, thì người ta cần gì phải đi đến Địa Ngục để làm gì? Chẳng lẽ là bị bệnh à?
Lần này Minh Khư Thiên Đạo chiến thi đấu, chính là so nhau ở tu vi và lực chiến đấu.
Đúng là lũ nhóc ở Tiên Trù Giới chưa trải sự đời.
Có điều, không sao hết, thời gian còn nhiều, từ từ rồi bọn họ sẽ được tận hưởng quá trình trưởng thành.
Chắp tay, Bộ Phương dẫn theo Tiểu U đi vào.
Hiên Viên Hạ Huệ vẫn đi theo bên cạnh Bộ Phương.
Hắn ta hiểu rõ đi cùng với Bộ Phương an toàn hơn đi cùng tên Chu Ngạn tự cao tự đại kia.
Chu Ngạn… Chẳng qua là một cái đệ tử thế gia bị chiều hư mà thôi.
Ra khỏi Tiên Trù Giới, hắn chẳng là cái thá gì.
Cấm Hồn thành rất lớn.
Trong đó có người chuyên sắp xếp cho những người dự thi đến từ các thế giới nơi ăn chỗ ở.
Những người dự thi ở các Tiểu Thế Giới đều ở lại đây.
Bộ Phương nhanh chóng tìm được căn phòng của bản thân.
Đột nhiên hắn ngẩn người, bởi vì người ta chỉ chuẩn bị cho hắn một căn phòng.
Nhìn Tiểu U đang đứng phía sau nhìn hắn chăm chú thì Bộ Phương chỉ biết lặng lẽ xoa đầu.

Thời gian trôi đi.
Không khí của buổi thi đấu ngày càng tăng cao.
Trong toàn bộ Cấm Hồn thành, ngoại trừ dân bản địa ở Địa Ngục, thì phần lớn là những người dự thi đến từ các Tiểu Thế Giới.
Dù sao cũng do Minh Ngục tổ chức trận đấu, cho nên bọn họ cũng nể mặt đến đây.
Huống chi, ý nghĩ của cuộc thi đấu này cũng không tầm thường, thứ tự trong đó, có thể thể hiện ra thực lực tổng thể của Tiểu Thế Giới bọn họ.
Cái này là rất quan trọng.
Ngày đầu tiên nhóm người Bộ Phương không có trận đấu, mọi người đều tự chăm sóc bảo dưỡng.
Trong Cấm Hồn thành cũng có đủ loại sân thi đấu.
Đương nhiên còn có trận pháp hình ảnh.
Cái này là để cho mỗi Tiểu Thế Giới đều có thể quan sát tình hình chung các trận đấu của bọn họ.
Ngày thứ hai.
Trận đấu đã chính thức bắt đầu.
Một ngày này, tất cả những người dự thi ở các Tiểu Thế Giới đều muốn đến quảng trường ở cấm Hồn thành trước tiên, vì chỗ đó thiết kế rất nhiều lôi đài trận đấu.
Hôm nay là tiến hành rút thăm, đội nhóm thi đấu rút thăm, và cá nhân thi đấu rút thăm.
Bởi vì lần tham gia tranh tài này có quá nhiều người.
Đấu vòng loại cũng phải tiến hành mấy vòng, trong lúc này, một khi đã thất bại chính là bị đào thải.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bộ Phương đang ngồi nướng thịt cùng Tiểu U ở trong phòng đứng lên mở cửa.
Cửa mở, một mùi thơm ngào ngạt xông ra.
Mọi người đứng ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm.
Khi mở cửa ra, Bộ Phương nhìn thấy Mặc Yên và Phương Ngọc, cùng với người mà trước đó rất tích cực, Chu Ngạn lại đang núp phía sau.
Bộ Phương cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó thản nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Nhóm người Phương Ngọc ngửi được mùi thơm trong không khí, thì đều trở nên im lặng.
Một nam một nữ ở cùng một phòng, mẹ nó lại chỉ nướng thịt để ăn.
Đại Ma Vương đúng là người hiếm thấy.
Mặc Yên nói:
- Hôm nay đi rút thăm, chúng ta đặc biệt muốn mời ngươi đi cùng.
Bộ Phương gật đầu, hắn híp mắt, nhìn về phía Chu Ngạn đang rúc ở phía sau, nhăn mi:
- Hắn thì sao.
Mặc Yên có chút sững sờ, sau đó vẻ mặt có hơi xấu hổ kỳ lạ.
Mặc Yên không biết phải mở miệng ra như thế nào, Phương Ngọc cũng chỉ im lặng.
- Khụ khụ…
Hiên Viên Hạ Huệ rất tự nhiên nói ra:
- Hắn bị đánh.
Mối quan hệ giữa hắn và Chu Ngạn vốn đã không tốt, nói ra cũng không thấy áp lực gì.
Chu Ngạn gầm nhẹ một tiếng, giống như có chút tức giận.
- Ngươi.
Bộ Phương giơ tay lên, ra hiệu cho Mặc Yên và Phương Ngọc cùng tránh ra.
Sau đó, lộ ra Chu Ngạn đang lấp ló phía sau hai người kia.
Cài này xem ra…
Khóe miệng Bộ Phương khẽ giật một cái.
Tên Chu Ngạn này bị đánh thảm như thế nào vậy.
Cả khuôn mặt đều bị biến dạng, mặt mũi sưng to bầm dập, trong chỗ sưng còn có tơ máu.
Đối phương có khả năng điều chỉnh lực lượng vô cùng tinh tế tỉ mỉ, lực lượng thẩm thấu, không ngừng chuyển động trong vết thương, khiến cho lực lượng của Chu Ngạn không thể đi đến chỗ vết thương để điều trị được, cho nên mặt mũi hắn vẫn giữ nguyên vẻ bầm dập như cũ.
Chỉ từ bên ngoài đúng thật không nhận ra dáng vẻ của Chu Ngạn.
Bộ Phương giật nhẹ khóe miệng:
- Đúng thật là bị đánh.
Trong lòng Chu Ngạn vẫn rất ấm ức. Hắn vốn không phục Đại Ma Vương, bây giờ bị Đại Ma Vương nhìn thấy dáng vẻ như trò cười này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đột nhiên thấy rất oán hận Hiên Viên Hạ Huệ.
Ở phía xa.
Cửa phòng mở ra.
Két một tiếng.
Từng cái bóng người vạm vỡ cường tráng đi ra.
Chính là đám người Kim Cương giới.
Rất trùng hợp.
Thế mà đám người Kim Cương giới lại ở đối diện với bọn họ.
Một đám đại hán Kim Cương giới xuất hiện, nhìn thấy tình trạng thảm hại của Chu Ngạn, bất chợt phát ra âm thanh cười sảng khoái không chút che giấu nào.
Tiếng cười tràn ngập sự xem thường!
- Đồ rác rưởi… Bị chà đạp có sướng hay không? A?
Bạn cần đăng nhập để bình luận