Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1452: Trong Tiểu Long Bao Lưu Ly, tiên khí lượn lờ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đồng Trình công tử, ngươi quá nóng vội, được hay không được, vẫn không thể kết luận ngay bây giờ.
Đột nhiên, một giọng nói hờ hững vang lên ở trong khán đài.
Mọi người đều sửng sốt một chút, Đồng Trình cũng hơi nhíu mày.
Xa xa, Mục Lưu Nhi mở miệng nói.
- Mục Thiếu Các Chủ, ngươi không phải là Tiên Trù nên có thể không hiểu quy tắc của Tiên Trù... Món ăn không có tiên khí thì không thể là Tiên Trù, chẳng lẽ chuyện này ngươi còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ Tiên Trù Các... Nhất định phải sống mái một trận với Đồng gia à?
Giọng nói của Đồng Trình vừa lạnh nhạt vừa hàm chứa sự tức giận.
Vì một tên người phàm mà Tiên Trù Các thật sự muốn đối đầu với Đồng gia sao?
- Không, tại hạ chỉ nói, kết luận ngay bây giờ vẫn còn hơi sớm... Sao ngươi biết món ăn này không có tiên khí chứ?
Mục Lưu Nhi cười nói.
Nàng ta đưa mắt nhìn Bộ Phương một cái, thấy người thanh niên dưới ánh mặt trời chiếu rọi như đang phát ra ánh sáng vàng kim thì trong lòng tự nhiên có lòng tin.
- Ngươi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều bị mù à?
Đồng Trình lắc đầu cười chế nhạo.
- Các ngươi đúng là mắt mù...
Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bất kể là người xem, Đồng Trình, hay là Trần quản sự...
Tất cả đều ngoảnh cổ lại nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương lười biếng nheo mắt dưới ánh mặt trời ấm áp.
Hắn từ từ bỏ ống tay áo đã cuộn xuống, vẫy một cái rồi sau đó chuyển động tâm trí.
Năm chiếc bánh bao lập tức bay ra rơi vào khay Thanh Hoa Từ mà Bộ Phương đã chuẩn bị.
Thanh Hoa Từ có hình tròn, bánh bao bày ở trong đó được trang trí bằng linh tài xanh biếc tươi mọng, cứ như được bao bọc trong khí nhân huân vậy.
- Ngươi nói cái gì?
Đồng Trình lạnh lùng nhìn về phía Bộ Phương, khí tức trên người càng trở nên đáng sợ khiến cả căn phòng như muốn rung lên.
Bộ Phương không cảm xúc liếc Đồng Trình một cái, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
- Nói ngươi mù đấy...
Bộ Phương dứt lời thì hắn đang ôm bánh bao của mình và đi chậm về phía xa kia.
Một lúc sau, hắn đã đến trước mặt Trần quản sự - người đang ngồi trên ghế giám khảo.
Trần quản sự kinh ngạc nhìn người thanh niên cực kỳ bình tĩnh này, nhất thời... Không biết nên nói cái gì.
Năm cái bánh bao, không một cái nào có tiên khí, người phàm này lấy đâu ra dũng khí và tự tin vậy...
Chờ một chút!
Trần quản sự nhìn chằm chằm bánh bao, đột nhiên hai mắt co rút lại, dường như nhớ ra cái gì đó, hắn ta cảm thấy không tưởng tượng nổi!
- Chẳng lẽ...
Đằng xa.
Hình như Hiên Viên Hạ Huệ cũng nhớ ra được chuyện mà mình đã quên, trong mắt hắn ta chợt sáng lên.
- Thì ra là như vậy! Hóa ra sự tự tin của Bộ lão bản là xuất phát từ... Chậc chậc chậc!
Hiên Viên Tuyền ngớ ra.
Tình huống gì vậy?
Ca đang nói về cái gì vậy!
Mới vừa rồi không phải nói Bộ Phương không có hy vọng sao? Sao mới chớp mắt một cái lại kích động như vậy?
Chẳng lẽ tiên khí có thể đột nhiên xuất hiện sao?
Tuy nhiên, ngay sau đó... Hiên Viên Tuyền sững sờ.
Không chỉ Hiên Viên Tuyền mà tất cả khán giả trên khán đài đều ngơ ngác nhìn về chính giữa căn phòng, nhìn người thanh niên đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời kia.
Một con dao làm bếp bằng vàng xuất hiện trong tay người thanh niên, hắn tiện tay hất một cái.
Con dao làm bếp giống như sao băng nhanh chóng cắt xuống.
Một trong những chiếc bánh bao lưu ly trong suốt như ngọc bị cắt ra.
Và rồi...
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
Có ánh nước trong suốt từ trong bánh bao ùa ra.
Một mùi hương lượn lờ bay lên.
Một chất khí màu trắng ngà thoát ra từ phần cắt của bánh bao rồi chậm rãi bốc lên, cuối cùng quanh quẩn bên món ăn...
Chất khí màu trắng ngà đó...
Chính là tiên khí!
Hương thơm lan tỏa, trong tích tắc quét sạch cả căn phòng.
Nó xâm nhập vào mũi của mọi người, khuôn mặt của họ không khỏi hiện lên dáng vẻ chìm đắm.
Mùi thơm này... sao có thể đậm đà như vậy?
Ực...
Tất cả mọi người nuốt nước miếng, không thể tin nổi nhìn vào tiên khí đang lượn lờ và mùi thơm tràn ngập kia.
Một cái bánh bao sao lại có thể thơm như vậy?
Da mặt của Trần quản sự đang run rẩy...
Quả nhiên là như vậy.
Trong bánh bao này có bí mật.
Ánh mắt Trần quản sự phức tạp nhìn Bộ Phương một cái, sau đó hắn ta ngồi lại vào vị trí.
Bánh bao được Bộ Phương cắt ra vẫn chảy dòng nước trong veo và tinh khiết, nó nóng hổi và phát ra mùi thơm, giống như có ánh sáng lưu ly đang chuyển động trong bánh bao vậy.
- Tiểu Long Bao Lưu Ly, xin mời thưởng thức.
Long Cốt Thái Đao ở trong tay Bộ Phương xoay tròn, sau khi đùa giỡn xong thì vù một tiếng, nó hóa thành chất khí màu vàng rồi tản đi.
Tiểu Long Bao?
Trần quản sự hít một hơi thật sâu, thứ tràn vào mũi hắn ta chính là mùi thơm của Tiểu Long Bao.
Mùi thơm này là mùi thịt, cũng có mùi của ngũ cốc, mùi thơm của thịt cô đọng, giống như một sợi dây thừng cuộn lại với các dây khác nhau, nó buộc tâm lại và làm cho người ta chìm đắm.
Còn mùi ngũ cốc thì rất mát lạnh, ngửi vào thì cảm thấy như thể tâm hồn được gột rửa vậy.
Lúc Đồng Trình nhìn thấy tiên khí thì tròng mắt đã sớm co lại.
Tên người phàm này... vậy mà có thể nấu ra món ăn có tiên khí!
Đáng chết...
Trong lòng Đồng Trình thầm hận, đôi mắt hắn hiện lên tia máu, ngực phập phồng kịch liệt, hắn giận đến điên cuồng!
Sao tên người phàm này có thể nấu ra món ăn có tiên khí được cơ chứ!
Lúc này, tâm điểm chú ý của khán giả không phải đặt trên người của Đồng Trình, mà là ở trên người của Trần quản sự.
Trần quản sự cầm đũa ngọc lên, hắn ta khép đũa lại, gắp lên nước canh đang trào ra khỏi Tiểu Long Bao rồi ngửi một hơi thật sâu.
Sau khi vuốt nắm râu, hắn ta mở miệng ăn một miếng Tiểu Long Bao.
Khoảnh khắc nuốt Tiểu Long Bao vào...
Trần quản sự mở to mắt ngay lập tức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận