Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2398: Lão tài xế Bộ Phương, đến đây (2)

Notice: Undefined offset: 196
Nhưng Tinh Thần Hải của hắn rất cường đại, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại.
Lạc Tam Nương dùng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm Bộ Phương, giống như một đứa trẻ tò mò, dung nhan tuyệt mĩ kia tràn đầy vẻ hiếu kỳ và ham muốn tìm hiểu.
Bộ Phương mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn Lạc Tam Nương.
- Vừa rồi ngươi ném ra cái gì? Một món ăn à? Làm sao uy lực lại khủng bố như thế?
Lạc Tam Nương không kịp chờ đợi liền hỏi.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn biết Lạc Tam Nương sẽ tò mò chuyện này.
- Gọi là Hủy Diệt Kiền Oa, hương vị không tệ, ngươi có muốn thử một nồi hay không?
Câu nói của Bộ Phương khiến Lạc Tam Nương giật mình.
Nàng ngay lập tức lắc đầu. Thử một nồi? Đùa à!
Cao Đẳng Thần Chi còn suýt nữa bị một nồi làm nổ chết.
Nếu nàng tiến lên, sợ là sẽ bị một nồi làm nổ tan xương nát thịt, đến tro tàn cũng không còn.
Khóe miệng Bộ Phương giật nhẹ.
- Đồ ăn kia dung hợp Thiên Đạo Ý Chí, còn có cả Pháp Tắc Luân Hồi của ta cùng với rất nhiều thủ đoạn mạnh nhất đến tận bây giờ của ta.
Bộ Phương nói.
Những lời của hắn đều là thật.
Lạc Tam Nương giống như gà mổ thóc gật gật đầu.
Đầu bếp trước mắt này thật sự là tràn ngập thần kỳ. Lần đầu tiên nhìn thấy là ở trong Thần Trù Cung, Bộ Phương đại chiến với Trình đại sự. Không ngờ tới tên đầu bếp này, thế mà lại có nhiều thủ đoạn cường hãn như thế!
- Đáng tiếc… Tuy uy lực không tệ nhưng vẫn chưa nổ chết Mặc Phong.
Bộ Phương có chút tiếc nuối nói.
Lạc Tam Nương giật mình.
“Ngươi còn muốn nổ chết Cao Đẳng Thần Chi?”
- Ngươi nên thấy thỏa mãn đi. Cao Đẳng Thần Chi được xưng là Cao Đẳng Sinh Mệnh, thân thể của bọn họ gần như là bất tử. Sinh mệnh xa xăm, nếu không có bệnh tật gì thì có thể sống trọn vẹn mười vạn năm… Đâu phải muốn giết là giết được!
Lạc Tam Nương cảm thấy bất đắc dĩ, cảm thấy dã tâm của Bộ Phương thật lớn.
Bán Thần Chi Cảnh lại nghĩ muốn giết chết Cao Đẳng Thần Chi!
- Cái gì?
Đột nhiên.
Bộ Phương nhíu mày lại.
Sắc mặt Lạc Tam Nương cũng biến đổi.
Lạc Tam Nương vung tay lên, trước mặt hiện ra một quang mục.
Trong quang mục, xuất hiện hình ảnh một chiến thuyền. Ở đó… Chiến thuyền màu vàng óng phi tốc bắn ra, chạy rất nhanh.
- Cái đó là…
Bộ Phương sững sờ.
- Là chiến thuyền Mặc gia!
Sắc mặt Lạc Tam Nương trắng bệch!
Mặc Phong đang đuổi theo!
Thế mà nhanh như vậy đã đuổi theo!
Quả nhiên là giả vờ bỏ chạy. Mặc dù chuyện này cũng kích thích, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể chạy được!
- Không được… Chiến thuyền này của ta chỉ là một chiến thuyền buôn bán đơn giản, về tốc độ không thể sánh bằng chiến thuyền chiến đấu của Mặc Phong…
Lạc Tam Nương cảm thấy tuyệt vọng.
Cảm giác được khoảng cách hai bên ngày càng gần, nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.
Nàng cũng hiểu được, nếu có thể đi vào phạm vi của Thần Trù Cung thì sẽ không có việc gì.
Nhưng dựa vào tình huống này, căn bản là không đến được phạm vi Thần Trù Cung!
“Làm sao bây giờ?”
Lạc Tam Nương có chút luống cuống.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Tam Nương, Bộ Phương nhướng mày.
Hắn nhìn thấy khoảng cách giữa hai bên đang không ngừng thu nhỏ, tâm thần lập tức chuyển động.
- Để ta đến.
Bộ Phương nói.
Lạc Tam Nương ngẩn người ra.
- Ngươi đến cái gì?
- Ta lái thuyền…
Bộ Phương xoa xoay tay, nóng lòng muốn thử.
Lạc Tam Nương:
- …
Vấn đề bây giờ là ai lái thuyền à? Khoảng cách giữa chiến thuyền không phải là thứ thao tác điều khiển có khả năng để bù lại.
- Ngươi từng lái qua chiến thuyền chưa? Ngươi biết chiến thuyền của chúng ta có chênh lệch lớn như thế nào với chiến thuyền Mặc gia không?
Lạc Tam Nương thở dài một tiếng.
- Ta từng lái qua.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên. Chiến thuyền hắn mượn từ Vân Vụ Sơn cường đạo, lái rất mạnh.
Chiến thuyền của Mặc Phong đang phi tốc đến gần, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách.
Lạc Tam Nương nhường lại ghế lái cho Bộ Phương.
Bộ Phương đắc ý ngồi lên.
Cảm giác của chiến thuyền xa hoa đúng là khác hẳn. Chỗ ngồi thoải mái, dễ chịu khiến Bộ Phương có hơi buồn ngủ.
Hắn vươn tay ra đặt lên trận pháp điều khiển của chiến thuyền.
Ong…
Trận pháp lập tức sáng lên.
Thần thức của Bộ Phương trào dâng, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Chiến thuyền chênh lệch?
Không phải là do trận pháp có chênh lệch sao?
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên.
Thần thức phun trào, không ngờ lại bắt đầu vẽ trận pháp.
Trận pháp mỹ thực [bạo phá] được Bộ Phương khắc lên trận pháp.
Oành!
Ngay sau đó.
Trong đôi mắt của Lạc Tam Nương, trận pháp lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Gì đây?”
Lạc Tam Nương sững sờ.
- Ngồi cho vững.
Bộ Phương không quay đầu lại, nhắc nhở Lạc Tam Nương một câu.
Vừa dứt lời.
Lão tài xế, đến đây.
“Ầm” một tiếng!
Đuôi chiến thuyền đột nhiên nổ tung!
Khí lãng đáng sợ như bị bạo phá, xung lực bùng nổ, khí lãng hình tròn không ngừng trùng kích lan ra.
Trong nháy mắt, tốc độ của chiến thuyền tăng gấp mấy lần, lập tức xông ra.
Mặc Phong đứng trên đầu chiến thuyền, nhìn khoảng cách không ngừng rút ngắn lại, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Chỉ là chiến thuyền rách nát, làm sao đọ được với chiến thuyền Mặc gia.
Nếu không phải trong Thần Triều cấm Cao Đẳng Thần Chi bay loạn, hắn đã sớm truy đuổi đến nơi rồi.
Gần đến rồi!
Hắn sắp có thể lập tức vặn đầu tên tiểu tử kia xuống rồi!
Đột nhiên.
Ánh mắt Mặc Phong ngưng tụ.
Chiến thuyền của Lạc Tam Nương giống như gấm thêu hoa, đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí lãng.
“Bành” một tiếng.
Tựa như một cái rắm bị nghẹn rất lâu, đột nhiên bùng phát.
Chiến thuyền đột nhiên trong nháy mắt chạy đi, kéo dài khoảng cách ra…
Mặc Phong:
- ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận