Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1151: Hoàng Tuyền Đại Thánh tức giận đến mức điên cuồng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ở Địa Ngục Minh Khư.
Phía trên sông Hoàng Tuyền, có một làn sương mù máu mờ ảo.
Minh Vương Nhĩ Ha chắp hai tay, trong miệng ngậm que cay, sảng khoái rời đi.
Hắn ta bước đến bên bờ sông Hoàng Tuyền màu đỏ, bộp bộp bộp, bàn chân hắn ta giẫm xuống nước, khiến cho dòng nước bắn lên tung toé.
Đột nhiên, có một cái bóng khổng lồ mờ ảo từ trong lòng sông Hoàng Tuyền phóng ra, hình dáng rất dữ tợn, nó há to mồm, gầm lên một tiếng giận dữ nhìn về phía Minh Vương, nước sông màu đỏ chảy xuôi xuống từ trên vảy của cự thú.
Sợi tóc của Minh Vương Nhĩ Ha bị gió thổi bay, hắn ta ngậm miếng que cay nhìn con cự thú này, mũi hơi nhăn lại.
Ngay sau đó, trên người Minh Vương Nhĩ Ha toả ra một luồng khí tức hung bạo.
Khí tức kia tích tụ lại thành một cái bóng mờ ảo phía sau lưng Nhĩ Ha.
Ảo ảnh vừa xuất hiện, trên bầu trời của Minh Khư lập tức có mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Con cự thú này bị giật mình, bộp một tiếng đã quay về trong lòng sông Hoàng Tuyền màu đỏ, mặt sông trở về tĩnh lặng như ban đầu.
- Đứa trẻ nghịch ngợm.
Minh Vương lẩm bẩm một câu, tiếp tục lướt đi trên mặt sóng, nhanh chóng đi qua lớp sương mù máu, đi đến bờ sông bên kia.
Một chân đạp ở trên mặt nước, thân thể lập tức bay lên, trong đôi mắt hắn ta tràn đầy vẻ thích thú, nhìn chăm chú về nơi xa xăm.
Ở nơi ấy, Bộ Phương vừa nắm lấy một vốc que cay trong tay vừa cắm đầu chạy như điên.
Minh Vương rít lên một tiếng, rồi trực tiếp đáp xuống bên cạnh Bộ Phương và Tiểu U, hắn ta hất tóc ra sau, bộ dáng tự nhiên phóng khoáng.
Rống!
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian, uy áp khủng bố toả ra khắp chốn.
Nước sông Hoàng Tuyền đang chảy cuồn cuộn dường như cũng trở nên yên tĩnh và ổn định dưới uy áp này.
Minh Vương Nhĩ Ha nghe thấy tiếng rồng gầm này đột nhiên trở nên sững sờ, hắn ta quay đầu nhìn lại thì bị doạ cho giật mình.
Ban đầu trong mắt hắn ta chỉ có que cay, cho nên không nghĩ đến vì sao Bộ Phương và Tiểu U đang phải lao như điên kia. Không ngờ rằng khi hắn ta vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một cái đầu khổng lồ.
Minh Vương Nhĩ Ha nghếch miệng:
- Huyết Chúc Long à? Thanh niên bây giờ… Đúng là không sợ chết nhỉ!
Ngay sau đó, hắn ta nhận lấy que cay trong tay Bộ Phương, đôi chân dài cũng dùng hết tốc lực chạy bên cạnh Bộ Phương.
Bộ Phương và Tiểu U lập tức ngây ngẩn cả người, khuôn mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Đây là có ý gì vậy?
Minh Vương Nhĩ Ha có ý gì thế? Không làm gì mà đòi cầm que cay sao? Hắn ta định ăn quỵt à?
Lông mày Bộ Phương nhướn lên, nghi ngờ liếc mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha một cái.
Bộ Phương nghi ngờ hỏi:
- Không phải ngài bảo là nếu gặp phiền phức thì dùng que cay gọi ngài hay sao?
Minh Vương lấy ra một cây que cay, ngậm ở trong miệng, mắt liếc nhìn Bộ Phương:
- Đúng rồi, không phải bản vương đến ngay lập tức rồi sao.
Khoé miệng Bộ Phương giật giật, tiếp tục hỏi:
- Ngài đến rồi, thế đã làm được cái gì chưa? Hay đến để chạy cùng?
Minh Vương vuốt ve lọn tóc của bản thân, một tay che nửa khuôn mặt, rầu rĩ nói:
- Ngươi, cái người trẻ tuổi này… Bản Vương đến tiếp sức cho ngươi đã là điều không dễ dàng gì, ngươi phải biết quý trọng chứ.
Bộ Phương quay đầu nhìn lại, đã thấy Huyết Chúc Long đang theo sát ngay đằng sau. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt không thể hiện cảm xúc gì nhìn Minh Vương Nhĩ Ha:
- Thế này thì cần ngài làm gì nữa.
Rống!
Một tiếng rồng gầm vang lên từ phía sau, luồng nhiệt nóng bỏng đang cuồn cuộn phả lên phía sau lưng!
Rầm!
Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Ha khẽ híp lại, vươn tay, ấn lên trên vai của Bộ Phương và Tiểu U một cái, trong nháy mắt thân thể của ba người bay lên khỏi mặt đất.
Long tức khủng bố màu đỏ rực phun trên mặt đất, nhiệt độ cao của long tức khiến cho mặt đất bị nóng chảy thành dung nham.
Huyết Chúc Long nhìn thấy ba người bay lên không trung.
Đôi mắt của nó khẽ chuyển động, ngay sau đó, nó há mồm phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, mồm nó mở to, hàm răng sắc bén mọc lởm chởm, nhìn vào một cái thôi cũng khiến cho da đầu người ta phải tê dại.
Nó há to mồm cắn xuống chỗ của Minh Vương Nhĩ Ha.
- Gây sự với Huyết Chúc Long… Hai cái người trẻ tuổi các ngươi đúng là to gan lớn mật, Huyết Chúc Long này da dày thịt béo, vừa cứng vừa thối, người nào mà dính vào nó cũng thấy phiền phức!
Người Minh Vương Nhĩ Ha nhẹ như khói, thân thể lơ lửng trên không trung đang túm lấy Bộ Phương và Tiểu U.
Hắn ta nhìn cái mồm mở to đang chuẩn bị cắn xuống của Huyết Chúc Long, mũi chân nhẹ nhàng đặt lên đầu của nó.
Mũi chân nhẹ nhàng nhón một cái.
Luồng khí ngay lập tức tan ra khắp nơi.
Thân hình khổng lồ của Huyết Chúc Long, ngay lập tức giống như bị người ta giẫm cho một cái bẹp xuống lòng đất, trong nháy mắt, dung nham bắn lên tung toé, luồng khí nóng rừng rực toả ra khắp mọi nơi.
Sau khi Huyết Chúc Long bị rơi xuống lòng đất, cái đuôi hẹp dài mọc đầy gai nhọn của nó vẫn kịp quét một cái trong không trung.
Hư không dường như cũng vì một cái quét ngang này của nó mà bị vỡ nát.
Cái đuôi to khủng khiếp, lực lượng kinh người.
Uy lực ẩn chứa trong cái đuôi đó thật khiến người ta phải giật mình, coi như là tồn tại Thần Linh Cảnh nếu như bị cái đuôi này quét nhẹ một cái chắc cũng sẽ bị đánh cho vỡ vụn!
Cái này là tồn tại khủng bố bên trong Minh Khư sao!
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Minh Vương Nhĩ Ha có hơi đau đầu:
- Làm thế nào mà các ngươi lại trêu chọc vào cái thứ đồ chơi này… Huyết Chúc Long ở trên đầu nguồn sông Hoàng Tuyền, trong trường hợp bình thường sẽ không tỉnh dậy, nhớ ngày đó bản vương hái trộm quả Luân Hồi, cả cái cây cũng sắp bị bản vương dọn sạch mà tên này còn không có tỉnh lại. Nếu không phải bị hai tên đần độn Thạch Đầu Nhân phát hiện ra, bản vương sẽ không bị lão thất phu Hoàng Tuyền ghi vào sổ đen đâu!
Bộ Phương và Tiểu U liếc mắt nhìn nhau, đều không biết mở miệng như thế nào.
Bọn họ cảm thấy nếu nói ra lý do gây sự với Huyết Chúc Long sẽ khiến cho người ta khó mà tiếp nhận nổi.
Tiểu U ngẫm lại, mở miệng giải thích:
- Mọi chuyện diễn ra đều tốt đẹp, thế nhưng khi chúng ta chuẩn bị rời đi, thì xảy ra mâu thuẫn với hai tên Thạch Tượng Quỷ Vương đang đứng gác ở cổng vì bọn chúng muốn cướp đoạt món ăn của Bộ Phương, kết quả là hai bên ra tay đánh nhau, cuối cùng...
Mặt Minh Vương Nhĩ Ha trở nên sững sờ.
Sau đó hắn ta lớn tiếng cười to, cười đến độ muốn chảy cả nước mắt.
- Hai tên Thạch Đầu Nhân ngu ngốc này… muốn thay phiên nhau chết sao? Thật thú vị… Chẳng trách các ngươi lại gọi ra cả cái thứ đồ chơi Huyết Chúc Long này. Các ngươi mà còn làm nữa chỉ sợ ngay cả lão thất phu Hoàng Tuyền cũng sẽ xuất hiện mà thôi.
Minh Vương không ngừng cười to, Huyết Chúc Long ở dưới mặt đất tức giận ngẩng đầu lên, gầm gừ ra tiếng.
Ở phía xa, nháy mắt trong không gian hiện ra một vết nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận