Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3167: Ta, đã trở về (1)

Ầm ầm!
Khí tức của Hồn Thần vô cùng đáng sợ, xé rách không gian của Vũ Trụ Hồng Hoang. Vết nứt lớn kia vắt ngang bầu trời, khiến vô số người run lên bần bật, vô cùng hoảng sợ…
Đất trời dường như cũng rung chuyển không ngừng. Giờ phút này những cường giả Hồng Hoang đều đen mặt lại, vô cùng căng thẳng. Có Tiên Thần nắm chặt vũ khí, bọn hắn biết phải đối mặt, không thể trốn được.
Khi Hồn Thần thoát được sự trấn áp, quả nhiên đã triệu hoán đại quân Hồn Ma. Nếu đại quân Hồn Ma mà thuận buồm xuôi gió quả thực là ác mộng của Vũ Trụ. Một Tiểu Vũ Trụ mà bị đại quân Hồn Ma chà đạp sẽ triệt thể biến thành phế tích, trở thành một Vũ Trụ chết, sinh mệnh diệt tuyệt tất cả hóa thành hư vô.
Bọn chúng là những ký sinh trùng đáng sợ nhất, nhưng lại không thể phủ nhận bọn chúng là đại quân mạnh nhất Vũ Trụ.
Hồn Thần cũng rất tự tin, bởi vì không có đầu bếp kia chắc chắn hắn sẽ tung hoành cái nơi này, hắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch! Mà tất cả điều này, hắn cần đại quân Hồn Ma của hắn.
- Tới đi! Đại quân Hồn Ma của ta!
Giọng nói của Hồn Thần lạnh như băng, vang vọng khắp đất trời.
Chỉ là… bầu không khí có chút kỳ quái.
Một giây, hai giây, ba giây…
Trong khoảng hư không kia, không hề có Hồn Ma xuất hiện, một tên cũng không có. Đôi mắt đỏ kia của Hồn Thần hơi ngưng tụ, hừ lạnh một tiếng, khí tức của hắn tăng vọt, vung cánh tay lên.
- Ra đi… hả?
Lời nói được một nửa, thì trong vết nứt kia không hề có đại quân Hồn Ma đáng sợ, chỉ có ba bóng người chậm rãi đi ra.
Did dầu là một nam tử cầm một Thiết Kiếm đen nhánh, khuôn mặt tang thương lún phún râu, sợi tóc phiêu đãng càng tăng thêm khí chất tiêu sái của hắn. Hắn không vội nện từng bước từ trong vết nứt đi ra. Bên cạnh hắn là một con rối tròn tròn. Mắt cơ giới lấp lóe, bàn tay to lớn xoa xoa đầu đi ra.
Bộ dạng kia nhìn thế nào cũng không phải là Hồn Ma!
Tất cả mọi người nhìn thấy con rối này đều sững sờ.
- Độc Cô Vô Song?
Sắc mặt Giáo Chủ Thông Thiên vô cùng kỳ quái, hắn nhận ra Độc Cô Vô Song. Lúc trước hắn còn lý giải đối kiếm với đối phương, ban cho hắn một thanh kiếm. Chỉ là hắn không ngờ Độc Cô Vô Song lại đi ra từ Vũ Trụ Hồn Ma, còn có con rối kia.
Con rối kia… không phải là con rối bên cạnh Bộ Phương sao? Không phải con rối này đã đi theo Bộ Phương, biến mất rồi? Vì sao lại đi ra từ Vũ Trụ Hồn Ma? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đại quân Hồn Ma không xuất hiện, lại có một con rối và Độc Cô Vô Song đi ra. Chẳng lẽ…
Giáo Chủ Thông Thiên không khỏi hưng phấn, nhìn thẳng vào cái vết nứt kia. Chỗ đó, có ba bóng người. Thân ảnh quen thuộc, gầy gò thon dài, khuôn mặt bình tĩnh không hề có biểu cảm gì…
Mẹ nó!
Con mẹ nó, kia không phải là Bộ Phương sao? Tiểu tử này vẫn chưa chết? Thân thể hóa thành năng lượng đơn thuần tiêu tán đi hết rồi mà? Rõ ràng nhiều người đều thấy hắn chết… sao lại vùng dậy mà đứng ở đây?
Không chỉ Giáo Chủ Thông Thiên mà đám cường giả xung quanh đều ngẩn cả ra… cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Bộ Phương là người hay quỷ?
Bộ Phương chắp lấy tay, chậm rãi đi ra. Sau lưng hắn là khí tức khủng bố phiêu đãng. Xung quanh hắn có từng cánh hoa đang bay múa, y phục trên người tung bay bất định. Bộ Phương giờ phút này nhìn như ảo như mộng, như từ hoang tưởng mà đi ra.
Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động!
Trên Thiên Quan Hàm Cốc, khóe miệng Mộc Hồng Tử nhếch lên! Hắn đã nói là Bộ Phương chưa chết rồi, tên tiểu tử này sao có thể chết! Có thể nấu ra món giả Trù Thần, sao có thể chết dễ dàng như vậy! Tiểu tử này bây giờ ngày càng thanh cao thoát tục!
Mà sao hắn lại có thể thản nhiên bình tĩnh đi từ trong hang ổ của Hồn Thần ra vậy? Hắn như thế thì Hồn Thần nghĩ thế nào? Mặt mũi của Hồn Thần bị ném thẳng rồi!
Mộc Hồng Tử chỉ muốn nói là… làm tốt lắm!
Cẩu Gia nháy mắt chó, miệng nhất thời toét cả ra. Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Lạt Điều suýt chút nữa ngạc nhiên tới mức rơi Lạt Điều xuống.
Mẹ nó!
Con mẹ nó!
Tiểu tử Bộ Phương… sao lại có thể phong tao như thế? Trước kia Minh Vương Nhĩ Cáp còn tự cho mình là người phong tao nhất thế gian này rồi. Bây giờ trước mặt Bộ Phương, Minh Vương Nhĩ Cáp chỉ còn lại sự bội phục!
Xin nhận một cái cúi đầu của tiểu sinh!
Mắt Tiểu Tôm và Tiểu Hồ cũng sáng lên, nhảy cẫng hoan hô. Tiểu Hồ ban đầu đang không có chút tinh thần nào bây giờ lại hưng phấn tới nỗi chín cái đuôi đều nhô lên!
Công Tước Vân Lan, Công Tước Mộng Yểm, Công Tước Thiên Liên đều sáng mắt. Bộ Phương trở về như mang tới cho mọi người hi vọng!
- Là… là Bộ Phương!
Công Tước Vân Lan nhếch miệng lên. Nàng đã từng không coi trọng đều bếp nhỏ này, bây giờ nàng mới phát hiện hắn là người đáng yêu nhất thế gian!
Các Tiên Nhân ở Vũ Trụ Hồng Hoang đều ngẩn ngơ. Cường giả Vũ Trụ Hỗn Độn thì tràn đầy kích động. Quý tộc Thành Hư Vô tràn đầy kinh hãi!
Tên đầu bếp này, trở về sau ngàn năm!
Cánh hoa tung bay, Bộ Phương bước ra. Hắn chắp lấy tay nhìn Hồn Thần đang chấn kinh đến ngây ngốc.
- Hồn Thần, đã lâu không gặp.
Giọng nói bình thản của Bộ Phương vang vọng khắp đất trời.
Hồn Thần lấy lại tinh thần, đôi mắt ngưng tụ.
- Lại là tên đầu bếp thối nhà ngươi! Sao ngươi còn chưa chết!
Hồn Thần giận dữ khó có thể kiềm chế! Vì sao mà tên đầu bếp này lại đi ra từ Vũ Trụ Hồn Ma của hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận