Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1202: Các ngươi nhìn ta ăn trước (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương bưng một bát nước sốt nhỏ, chậm rãi đi từ trong phòng bếp ra.
Sau khi nghe được những lời của Bộ Phương vừa nói, thân hình của Mạc Thiên Cơ lập tức sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Còn lột quần áo nữa sao?
Ngay khi vừa nghe thấy Bộ Phương nói muốn lột quần áo ra, những ký ức tồi tệ chợt hiện lên trong lòng trong hắn, những hình ảnh thê thảm không muốn nghĩ tới kia khiến cho cánh tay của hắn lập tức run lên bần bật, hắn nắm chắc chiếc đũa trong tay không dám đưa xuống nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Mà sau khi đi lên lại, Bộ Phương kéo cái ghế ra, lại tiếp tục ngồi lên đó một lần nữa.
Khóe miệng của hắn giật giật, liếc nhìn mọi người một cái với vẻ suy ngẫm.
Sau đó, hắn rưới bát nước sốt nhỏ đang cầm trên tay lên miếng Bít Tết Rồng Chiên Dầu màu đỏ thẫm kia.
Xèo xèo xèo!
Khi vừa đổ nước sốt lên, ngay lập tức, từng đám khí trắng bốc lên nghi ngút, mùi thơm càng trở nên nồng đậm hơn, trong mùi thơm này còn hòa quyện thêm một chút hương thơm ngào ngạt của nước sốt.
Hai mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp đều đã sắp rơi hết ra ngoài.
Bởi vì cái mũi của hắn ta vừa khịt khịt một hồi, đã có thể ngửi được một chút mùi hương của vực thẳm ẩn chứa trong hương thơm đang bốc lên kia!
Đó là một mùi hương tương tự với hương vị của que cay đến mấy phần.
- A a a! Muốn chết à! Đó là hương vị của que cay!
Sắc mặt của Minh Vương Nhĩ Cáp cũng chợt thay đổi, dùng hai tay bụm lấy mặt của mình rồi thét lên chói tai.
Bít Tết Rồng đã rán xong, để ra lâu như vậy, thịt rồng đã hoàn toàn yên tĩnh, thịt rồng mềm nhũn, hương vị đã trở nên ngon hơn, bỏ thêm nước sốt đã được nêm nếm, khiến cho mùi thơm xốc thẳng vào mũi.
Bộ Phương đã có chút không thể chờ đợi được nữa rồi.
- Gâu! Bộ Phương tiểu tử! Cẩu gia muốn ăn!
Cẩu gia nhe răng trợn mắt.
Bộ Phương liếc xéo Cẩu gia một cái, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
- Điều quan trọng khi ăn Bít Tết Rồng là ăn như thế nào... và ăn như thế nào cho thanh lịch, ăn như thế nào để đẹp mắt đẹp lòng.
Bộ Phương cầm dao nĩa đang để ở trên mâm kia lên.
- Tiểu Hắc, hãy nói thật to cho ta biết, ngươi dùng dao nĩa như thế nào?
Bộ Phương ra lệnh.
Cẩu gia chợt ngây người ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ... Ăn cái đồ chơi này mà còn phải dùng dao nĩa hả, tại sao không trực tiếp dùng đũa để gắp chứ?
Một miếng thịt lớn như vậy, dùng tay không cầm lên mà cắn xé ra, ăn như thế sảng con mẹ nó khoái biết bao nhiêu chứ!
Bộ Phương không để ý tới đám người này nữa, mà ngồi xuống ghế, ưỡn thẳng lưng lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa.
Đầu tiên, dùng dao để gạt phẳng nước sốt đã rưới lên miếng thịt rồng, sau đó, bắt đầu tìm hướng đường vân của thớ thịt, bản thân thịt rồng vốn đã có đường vân của thớ thịt rồi.
Nếu tìm đúng hướng, thì khi cắt thịt mới không bị tốn sức, khi ăn thịt vào cũng sẽ có thêm mùi vị hơn.
Đang lúc mọi người đều nhìn chăm chú với vẻ mặt tràn đầy tò mò.
Bộ Phương cầm nĩa xiên vào miếng Bít Tết Rồng, tay phải cầm con dao, chậm rãi cắt xiết dọc theo đường vân một góc nghiêng ba mươi độ.
Miệng của mọi người cũng không khỏi há to ra cùng lúc với nhát cắt của Bộ Phương, dường như bọn họ có thể nghe thấy được âm thanh rất nhỏ khi con dao kia cứa vào miếng thịt.
Sau khi cắt đứt một miếng thịt, Bộ Phương dùng dĩa xiên vào miếng thịt và đưa vào trong miệng.
Sau khi miếng thịt được đưa vào miệng, lông mày của Bộ Phương ngay lập tức nhướng lên một cái.
Hắn nhai một cách rất từ tốn, đâu vào đấy, khoảnh khắc miệng hắn ngậm lại, nước thịt trong miếng Bít Tết Rồng liền trào ra một cách ào ạt...
Nước thịt trong miếng thịt rồng được Bộ Phương giữ lại một cách hoàn hảo trong miếng thịt, miếng Bít Tết Rồng chín bảy phần vẫn giữ được kiểu mùi vị tươi mới độc đáo kia của nước thịt.
Dường như mang theo một chút vị ngọt.
Thịt chín bảy phần vô cùng mềm, vừa nhai nhẹ một chút liền cảm nhận được một mùi vị giống như bơ tràn ra ngay lập tức, khiến cho người ta không khỏi híp mắt lại.
Một tiếng ọt ọt, Bộ Phương nuốt miếng thịt rồng trong miệng xuống, miếng thịt kia ngay tức khắc trôi tuột vào trong dạ dày dọc theo cổ họng.
Vị cay đặc biệt mà Sốt Tương Ớt Thâm Uyên mang lại, khiến cho lỗ chân lông khắp người của Bộ Phương dường như đều muốn nở ra.
Vị cay khiến cho mùi thơm của thịt càng thêm đậm đà hơn, làm tăng thêm hương vị tươi mát không dính bụi trần, khiến cho người ăn không cảm thấy bị chán ngấy.
Hắn cầm Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng lên, nhẹ nhàng lắc lư chén rượu có một chút băng tinh, nước rượu kia ở trong đó phát ra tiếng rung động xào xạc.
Ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu.
Sau khi băng sương đi vào, cổ họng tựa hồ muốn nổ tung như núi lửa phun trào, trải nghiệm đỉnh cao do Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng mang lại, kết hợp với miếng Bít Tết Rồng này, khiến cho Bộ Phương nhắm mắt tận hưởng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó hắn mở mắt ra và tiếp tục cắt thịt.
Đám người Minh Vương Nhĩ Cáp cảm thấy cách ăn thịt của Bộ Phương vô cùng đặc biệt.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra còn có thể dùng dao nĩa để ăn thịt, hơn nữa mẹ kiếp, quả thật cách ăn cũng trông vô cùng đẹp mắt.
So với cách ăn thịt này của Bộ Phương, thì cách cầm thịt bằng tay không để xé ăn quả thực là... thô bỉ đến mức không thể diễn tả nổi.
Có điều là chỉ cắt một miếng thịt nhỏ như vậy... thì có thể thưởng thức ra mùi vị đếch gì chứ!
Nhìn thấy một màn Bộ Phương cầm dao cắt xuống, dầu cùng nước thịt đều tràn ra, đám người Minh Vương Nhĩ Cáp đều không thể cưỡng lại nổi mà nuốt nước bọt.
Cảm giác phải nhìn người khác ăn thức ăn ngon như thế này, quả thực là vô cùng tra tấn.
Ọt ọt...
Bụng của Minh Vương phát ra tiếng kêu, hắn sờ lên bụng, lấy ra một thanh que cay, vào lúc này, chỉ có que cay mới có thể an ủi trái tim đang bị tổn thương của hắn được.
Hắn lấy ra một thanh que cay rồi đi ra đi vào ở đằng kia, loại cảm giác này khiến cho Minh Vương tạm thời quên đi nỗi đau do Bít Tết Rồng gây ra.
Những người khác thì lại không may mắn như thế, mà chỉ có thể đứng ở chỗ ấy nhìn Bộ Phương ăn với ánh mắt tha thiết mong chờ.
Một lát sau, một miếng Bít Tết Rồng đã được ăn xong.
Bộ Phương cầm Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng lên chậm rãi nhấm nháp, rượu vừa vào đến miệng, đã rót đầy dạ dày, tạo cho Bộ Phương cảm nhận được một cảm giác no bụng.
Thịt đã ăn xong, rượu cũng đã uống xong.
Bộ Phương đặt dao nĩa về cùng một hướng, cầm một góc của chiếc khăn trắng rồi lau miệng của mình một chút.
Động tác rất tao nhã, cùng cảm giác mây trôi nước chảy khiến cho tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngốc.
Biểu cảm của Thiên Cơ Thánh Sư vô cùng kỳ quặc, chỉ ăn một bữa cơm mà còn phải chú trọng nhiều như vậy.
Ợ!
Bộ Phương ợ một hơi đầy tỏa ra một chút mùi thơm của thịt.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ gợi đòn đấy của Bộ Phương, liền cảm thấy thật sự rất muốn đánh người!
- Tên tiểu tử Bộ Phương... Cẩu gia thật sự rất muốn cào một cái để tiễn ngươi lên trời!
Trong giọng nói điềm đạm và đầy từ tính của Cẩu gia mang theo một chút giận dữ.
Nha đầu Tiểu Hoa kia cũng trừng mắt với Bộ Phương, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương với vẻ đầy tức giận.
Sắc mặt của Tiểu U lạnh như băng, những sợi tơ đen nhánh của nàng tự động hóa thành năm phần, đôi mắt cũng trở nên đen kịt.
Bộ Phương rất bình tĩnh.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn một đám người đang chuẩn bị đánh mình, sau đó thở ra một hơi.
- Một miếng thịt sườn của Ma Long có thể cắt ra làm thành năm phần Bít Tết Rồng hảo hạng, ta đã ăn một miếng, vừa hay những miếng còn dư lại có thể đưa cho các ngươi... nếu như các ngươi muốn ăn, vậy thì có thể tiếp tục truy bắt Ma Long.
Bộ Phương nói.
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó chợt vui mừng khôn xiết, đây là Bộ Phương định làm Bít Tết Rồng cho bọn họ sao?
Ơ…Không đúng.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm một thanh que cay, cẩn thận đếm lại một hồi.
Nếu tính thêm cả tên chó ghẻ kia thì tổng cộng ở đây có tất cả năm người, thế nhưng chỉ còn lại bốn miếng Bít Tết Rồng, nói như thế nào thì cũng không đủ dùng mà…
Sau đó, Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn về phía Thiên Cơ Thánh Sư với vẻ đồng tình.
- Lão Mạc này, bản vương rất thông cảm với ngươi, dù sao ngươi cũng không phải là người cùng một hội với bọn ta... Cũng may là Thánh Nữ kia của các ngươi đã đi ngủ rồi, bằng không thì miếng thịt kia của bản vương khả năng là cũng không còn nữa.
Minh Vương Nhĩ Cáp một tay che mặt, muốn cười to.
Mạc Thiên Cơ đen mặt lại.
Tuy nhiên, Bộ Phương nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
- Không phải là ngươi đang ăn que rất vui vẻ hay sao? Ăn Bít Tết Rồng làm gì chứ...
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận