Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2173: Cường giả cấp Lão Tổ vẫn phải bỏ mạng (1)

- Minh Vương Thiên Tàng?
Bên trong chiến trường tinh không, vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng choáng váng.
Nhìn người đã chết từ lâu kia, trên mặt hiện lên kinh hãi và kỳ quái.
Người chết rồi còn có thể sống lại sao?
Đám người Kiếm Ma Lão Tổ thậm chí còn sợ hãi hơn, bọn họ không thể tin được tại sao Minh Vương Thiên Tàng lại xuất hiện ở đây, phải biết rằng, lúc trước bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Minh Vương Thiên Tàng bị chém chết sờ sờ, cả cơ thể đều bị xé thành hàng ngàn mảnh vụn, tan biến trong hư không.
Nhưng mà, người trước mắt này lại xuất hiện một lần nữa.
- Không đúng! Ngươi không có sống lại! Ngươi chỉ là mượn nhờ lực lượng nào đó để đến đây mà thôi!
Kiếm Ma Lão Tổ suy nghĩ nhanh nhạy, nhìn thân ảnh có chút mơ hồ của Minh Vương Thiên Tàng, lập tức nghĩ thông suốt, hô lên một tiếng.
- Loại hành động làm trái ý trời này, vi phạm thiên đạo!
Kiếm Ma Lão Tổ hét lên một cách lạnh lùng.
Bọn họ thật sự sợ hãi Minh Vương Thiên Tàng.
- Ha ha ha! Thiên đạo? Ngươi nói với ta thiên đạo? Thiên đạo tính là cái đếch ấy.
Minh Vương Thiên Tàng phá lên cười, cả người bước đi trên không trung, đột nhiên đáp xuống bên cạnh Băng Thánh.
Giác Thú Lão Tổ nheo mắt lại.
- Dám ức hiếp nữ nhân của ta... Muốn chết sao?
Minh Vương Thiên Tàng lạnh lùng nhếch môi, ngay sau đó, bất ngờ giơ bàn tay lên, uy năng kinh khủng lập tức lật tung đất trời.
Giác Thú Lão Tổ bị một chưởng này đánh cho bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đập vào thiên thạch đang lao vụt qua với tốc độ nhanh chóng.
Hoàng Tuyền Đại Thánh sờ cái đầu trọc của mình, ánh mắt kỳ lạ, Minh Vương Thiên Tàng vẫn mạnh mẽ như xưa!
Vù vù...
Ở đằng xa.
Một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư chao đảo lao vùn vụt tới.
Lơ lửng ở đằng xa chiến trường tinh không.
Đứng từ xa theo dõi.
Đám người Bộ Phương ngồi trên ván thuyền, mở to mắt theo dõi trận chiến.
Hoàng Tuyền Đại Thánh dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, nhìn về phía vị trí của đám người Bộ Phương, chợt nhìn thấy Bộ Phương đang ngồi trên boong thuyền.
- Ồ, sao đầu của Hoàng Tuyền Đại Thánh lại trở nên trọc lóc như vậy rồi?
Bộ Phương hỏi với vẻ hơi kinh ngạc.
- Đúng nhỉ, lúc trước Hoàng Tuyền Đại Thánh có bị trọc đầu đâu... Thành thật mà nói, cái đầu trọc của hắn thật là xấu quá đi mất.
Minh Vương Nhĩ Cáp cũng toét miệng nói.
Như thể nghe được cuộc hội thoại của đám người Bộ Phương.
Khóe miệng của Hoàng Tuyền Đại Thánh giật một cái.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ đau xót...
Hắn biến thành trọc thì biết trách ai?
Còn không phải do chiếc Bánh Vận May kia gây ra sao, tạo hóa của Bánh Vận May... làm cho hắn bị trọc đầu, hắn lại không thể ngăn cản được.
Cũng may vẫn có một chút an ủi đó chính là hắn đã trở nên mạnh mẽ.
Nếu không, chỉ ăn một miếng bánh mà làm cho bản thân trở nên trọc lóc, vậy thì ấm ức biết bao nhiêu.
Băng Thánh vẫn nhìn Minh Vương Thiên Tàng với ánh mắt phức tạp.
Nhìn bóng dáng có chút mờ ảo đó của hắn, nàng không khỏi thở dài một hơi.
- Hắn không thể tồn tại thế gian này được bao lâu đâu, người đã chết thì sẽ không thể nàosống lại một lần nữa! Cùng nhau xông lên, tiêu diệt hắn đi!
Đôi mắt của Kiếm Ma Lão Tổ khẽ híp lại, mở miệng nói.
Một tiếng nổ bùm vang lên.
Cả người của Giác Thú Lão Tổ trong thiên thạch đột nhiên trở nên to lớn hơn, biến thành một con tê giác ba sừng khổng lồ che khuất bầu trời.
Sừng tê giác được bao phủ trong hàn quang, thân hình to lớn giống như một ngọn núi cao chót vót.
Rầm rầm!
Sừng tê giác lao về phía trước, đâm sầm tới chỗ mà Minh Vương Thiên Tàng đang đứng.
Hư không dường như cũng sắp bị đụng cho sụp đổ!
- Súc sinh...
Ánh mắt của Minh Vương Thiên Tàng đột nhiên trở nên sắc lẹm.
Nguồn năng lượng đen ngòm trào dâng, bao trùm trên thân thể của hắn, biến thành áo giáp Minh Vương, hắn giơ tay lên, Minh Vương Kích bay vào trong tay ngay lập tức.
Minh Vương Kích đột ngột vung lên, trường kích mạnh mẽ đập vào đầu của con tê giác ba sừng đang lao đến kia, giống như một ngọn núi bị sụp xuống.
Vụ nổ khủng khiếp đã hất tung con tê giác ba sừng khổng lồ lui về sau mấy bước.
Tiếng gầm rung chuyển đất trời.
Con tê giác ba sừng vô cùng giận dữ, tiếp tục lao tới.
- Cùng nhau xông lên! Hắn đã sớm không còn mạnh mẽ như năm đó rồi!
Đôi mắt của Kiếm Ma Lão Tổ lập tức phát sáng lên khi nhìn thấy Minh Vương Thiên Tàng lại không thể dùng một kích đánh trọng thương con tê giác ba sừng của Giác Thú Lão Tổ.
Hắn hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, tất cả lão tổ Đại Thánh đều ra tay.
Kèm theo tiếng nổ vang ầm ầm bị đè nén mà lao về phía bọn họ!
- Này... Các ngươi coi bổn thánh không tồn tại đúng không?
Nhưng mà, ngay khi bọn chúng vừa rục rịch, đã bị một bóng người cản lại, đó chính là Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đưa lưng về phía đám người Kiếm Ma Lão Tổ, đầu nghiêng bốn mươi lăm độ, trông vô cùng u sầu.
Giọng nói nhàn nhạt của hắn, khiến cho sắc mặt của đám người Kiếm Ma Lão Tổ đột nhiên thay đổi.
- Hoàng Tuyền... Ngươi nhất định muốn tham dự vào chuyện này sao, cuối cùng ngươi sẽ phải chết rất thảm thiết! Đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi!
- Những người sống lâu như ngươi nhất định sẽ rất sợ chết! Nếu như đã sợ chết, vậy thì chạy được bao xa thì cứ chạy đi!
Kiếm Ma Lão Tổ lạnh lùng nói.
Vù vù...
Quanh người hắn, từng chuôi phi kiếm bay lên trời, sức mạnh vô hạn bộc phát ra từ trong kiếm quang.
- Đúng vậy, nếu sống lâu rồi, người ta sẽ sợ chết...
Hoàng Tuyền Đại Thánh sờ lên cái đầu trọc lóc của mình rồi nói.
- Thế nhưng... So với sợ chết, bổn thánh lại càng khó chịu với việc bị người khác uy hiếp ta hơn.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhếch miệng.
Ngay sau đó, một bình sứ màu xanh ngọc đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Hắn cầm bình sứ màu xanh ngọc lên, đẩy nắp ra.
Mùi thơm nồng nàn của rượu lập tức thoảng ra, ánh sáng rực rỡ tràn ngập phía chân trời...
Ừng ực.
Sau khi cẩn thận uống một ngụm rượu.
Hoàng Tuyền Đại Thánh híp mắt lại, vỗ miệng.
Dáng vẻ đó trông vô cùng hưởng thụ.
- Để đề phòng, ta vẫn nên uống một hớp rượu trước.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói.
- Lại dám ép cho bổn thánh phải uống hết rượu quý bảo bối... Các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy trốn!
Hoàng Tuyền Đại Thánh cẩn thận cất bình sứ màu xanh ngọc vào rồi mở miệng nói.
Sau đó, nắm chặt quả đấm.
Đầu trọc sáng rực trong tinh không, đột nhiên lao thẳng về phía năm vị lão tổ.
Lại chém giết nhau một lần nữa.
Tiếng nổ ầm vang vọng khắp đất trời.
Ở đằng xa...
Đám người Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn đến mức ngây người.
- Trời ạ... Lão Hoàng Tuyền Đại Thánh này trở nên cường đại như vậy từ bao giờ thế?
- Đầu trọc rồi, lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn? Còn những chuyện đặc biệt như thế này sao?
Ánh mắt của Bộ Phương cũng cực kỳ quái dị, chẳng lẽ đây là Hoàng Tuyền lão sư trong truyền thuyết sao...?
Vận may mà lão Hoàng Tuyền Đại Thánh này nhận được, thật sự có chút khác biệt mà.
...
Minh Vương Thiên Tàng cầm Minh Vương Kích, mặc dù cái này không phải là Minh Vương Kích thực sự, nhưng uy năng vẫn mạnh mẽ như thế.
Mỗi một lần tấn công, đều đâm cho con tê giác ba sừng khổng lồ đó chảy máu giàn giụa.
Băng Thánh lơ lửng ở phía xa, lụa trắng nhè nhẹ tung bay, ánh mắt có chút mê man.
Nhìn dáng người cường tráng đó, nàng không khỏi bồi hồi nhớ lại nhiều chuyện.
Thân ảnh đang chém giết khắp nơi đó đã đạt tới trình độ lấy một địch vạn...
Đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng phải gục xuống.
Tuy nhiên, hôm nay có thể gặp lại một lần nữa, ngược lại có thể giải thoát cảm giác phiền muộn trong lòng nàng.
Ầm!
Con tê giác ba sừng khổng lồ bị đánh rơi.
Ba cái sừng trên đỉnh đầu đều bị tróc ra, máu phun ra thành dòng, không ngừng dâng lên.
Minh Vương Thiên Tàng không nói gì với Băng Thánh, thậm chí ngay cả một ánh mắt trao đổi cũng đều không có.
Chỉ là dùng sức đánh mạnh con tê giác ba sừng khổng lồ kia một cái, như thể trút hết mọi cảm xúc vào trong đó...
Cái kiểu im lặng đó lại càng làm cho tâm trạng của Băng Thánh càng thêm u ám hơn.
Nàng biết...
Minh Vương Thiên Tàng cũng biết...
Cuối cùng hắn cũng sẽ không tồn tại trên thế gian này quá lâu.
Có lẽ việc duy nhất hắn có thể làm cho nàng, cũng chỉ là chém chết con tê giác ba sừng vừa mới ức hiếp nàng!
Ầm!
Ánh mắt của Minh Vương Thiên Tàng vô cùng sắc bén, vỗ mạnh một chưởng xuống, một chiếc sừng cuối cùng của con tê giác ba sừng cũng bị gãy lìa.
Tiếng tru tréo thê thảm phát ra từ trong miệng, máu của Đại Thánh nhiễm đầy tinh không.
Chiếc sừng tê giác sáng chói bị gãy lìa ra, nổi lơ lửng trong chiến trường tinh không...
Giác Thú Lão Tổ khiếp vía.
Hắn thật sự sợ hãi.
Hắn cho rằng Minh Vương Thiên Tàng trở về lần nữa thì sẽ không còn dũng mãnh như năm đó.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng, sau khi Minh Vương Thiên Tàng trở về lần nữa lại còn điên cuồng hơn, biến thái hơn so với năm đó...
Hoàn toàn không coi tê giác là tê giác!
Bước ra một bước.
Mái tóc đen nhánh của Minh Vương Thiên Tàng xé toạc bầu trời tựa như những tia sét, ánh mắt tinh xảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận