Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1731: Tiểu Bạch chống lại Bộ Phương (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vù vù vù
Một làn sóng biến động bí ẩn lan ra từ bên trong quán ăn Tiên Trù.
Bộ Phương đứng im một chỗ, những đốm sáng màu trắng ngập trời lơ lửng trên đỉnh đầu.
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
- Đếm ngược truyền tống Địa Ngục chấm dứt... Truyền tống bắt đầu.
Hệ thống vừa nói dứt lời.
Bộ Phương đã cảm nhận được tốc độ di chuyển của những đốm sáng bay lơ lửng trên đầu đột nhiên nhanh hơn, mỗi điểm sáng màu trắng như thể đang muốn xé rách hư không vậy.
Trong đó có làn sóng huyền ảo bay lờn vờn ra từ bên trong.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn những điểm sáng màu trắng đó, ánh mắt có chút mờ mịt.
Những điểm sáng này là Truyền Tống Trận của hệ thống.
Trước đây, thực lực của Bộ Phương không mạnh lắm, vẫn không có bất kỳ kháo niệm nào.
Bây giờ nhìn vào những điểm sáng này, luôn có một loại khí tức huyền ảo tốc thẳng vào mặt, khí tức bí ẩn đó vừa giống với thiên đạo một chút, lại vừa có hơi giống với quy tắc...
Nói tóm lại là rất ảo diệu.
Ngay khi Bộ Phương đang muốn tìm tòi nghiên cứu một lát.
Một lực hút đáng sợ bắn ra từ bên trong trận pháp kia.
Ngay sau đó, chùm sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
Vù vù!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Chùm sáng màu trắng như thể hóa thành một mũi lao lao vút lên bầu trời, xuyên qua toàn bộ Tiên Trù Giới.
Mỗi một tầng Tiên Trù Giới đều ngây người ra một lúc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn chùm sáng bay thẳng đến chân trời kia mà hít sâu một hơi.
Quán ăn Tiên Trù.
Thân hình đang nằm sấp của Cẩu Gia khẽ mở mắt ra nhìn chùm sáng màu trắng đó, trong lỗ mũi hừ ra một luồng khí trắng.
Tiểu U ngồi trên ván thuyền của thuyền U Minh, đôi chân dài trắng nõn khẽ đung đưa, nhìn chùm sáng màu trắng đó, hình ảnh vầng sáng đó phản chiếu trong con ngươi đen láy, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới.
Trong bóng tối.
Thân hình của Lưu Mặc Bạch chậm rãi hiện lên, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chùm sáng màu trắng, cuối cùng thở ra một hơi.
...
Tầng thứ tư của Tiên Trù Giới.
Mộng Kỳ Thành Chủ ngồi xếp bằng ở trong tầng mây trên cao, áo bào tiên nhân trên người bay phất phới theo từng đợt gió thổi, tôn lên thân hình uyển chuyển của nàng một cách hấp dẫn, tinh tế.
Nàng nhìn chằm chằm vào chùm sáng màu trắng, lông mi dài run lên, sau đó nhắm mắt lại, giống như đang cầu nguyện.
...
Tầng thứ năm của Tiên Trù Giới.
Phía trước căn nhà gỗ.
Nha Nha quỳ gối trên đệm bồ đoàn, chắp tay trước ngực, cúi thấp đầu xuống, nheo mắt, đôi mắt lờ mờ mở ra, nhìn về phía chùm sáng trên bầu trời với vẻ tràn đầy hi vọng.
Địch Thái Giới Chủ bước ra từ bên trong căn nhà gỗ.
Mái tóc màu vàng óng của hắn rất nổi bật, chạy vụt ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào tia sáng đó, ánh mắt trở nên chăm chú.
- Nha Nha, đi sắp xếp lại toàn bộ thông tin của những Tiên Hỏa vô chủ trên bảng danh sách Tiên Hỏa đi... Đợi ngày hắn chiến thắng trở về, sẽ là lúc chúng ta tặng quà.
Địch Thái Giới Chủ nói.
Nha Nha sững sờ, sau đó đứng dậy đáp lại một tiếng rồi bước vào căn nhà gỗ.
- Trông cậy vào ngươi rồi... Tiểu Bộ Bộ, nếu là có thể mang Sinh Mệnh Chi Tuyền trở về, bản giới chủ sẽ mời ngươi uống một chén rượu!
Địch Thái Giới Chủ lẩm bẩm.
Một lát sau, hắn lại hít sâu một hơi, ôm mặt suy nghĩ.
- Không được, một chén nhiều quá... Nửa chén thôi.
...
Chùm sáng màu trắng tan dần theo thời gian.
Trước mặt Bộ Phương mờ mờ ảo ảo, chẳng mấy chốc, tất cả những thứ mơ hồ đều trở nên rõ nét.
Mặt đất hắn đang giẫm dưới chân là thật.
Loại cảm giác chắc chắn này khiến cho Bộ Phương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ánh sáng hoàn toàn tan biến, Bộ Phương nhìn rõ hình ảnh trước mắt, cũng biết được vị trí bản thân đang đứng.
- Hệ thống... Ngươi dịch chuyển ta tới nơi nào vậy?
Bộ Phương nhíu mày, trong lòng thầm hỏi hệ thống.
- Núi Thần Tuyệt chính là vùng cấm địa của Địa Ngục, hệ thống không thể dịch chuyển kí chủ đến thẳng chỗ đó được, mà kí chủ cần phải tự mình đi tới... Nơi này là Thần Nữ Thành ở bên ngoài núi Thần Tuyệt.
Giọng nói khô khan mà nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, sau đó lại tiếp tục im bặt, không hề nói ra bất cứ lời nào.
Bộ Phương sửng sốt trong giây lát.
Thần Nữ Thành ở bên ngoài núi Thần Tuyệt sao?
Ồ......
Là nơi nào đây?
Bộ Phương khẽ xoa hai đầu lông mày, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.
- Nếu sớm biết như vậy thì hôm qua hắn đã tìm Cẩu Gia để lấy một tấm bản đồ của Địa Ngục rồi. Địa Ngục rộng lớn như thế này, hắn nên đi đường nào đây?
Hệ thống nói đây là Thần Nữ Thành, nhưng mà...
Bộ Phương ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Xung quanh là một vùng đất hoang vu, ngay cả một ngọn cỏ cũng không hề có...
Con mẹ nó, đây là Thần Nữ Thành sao?
Bộ Phương giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút không nói nên lời.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một vầng mặt trời chói changđang treo trên bầu trời của Địa Ngục, tỏa ra muôn vàn tia sáng.
Ánh mặt trời rọi xuống, chiếu vào trên người Bộ Phương, bao trùm Bộ Phương trong một luồng hơi ấm, rất thoải mái.
- Hình như Nhĩ Cáp ở trong Địa Ngục... Nếu như có thể tìm được hắn, hẳn là có thể tìm được núi Thần Tuyệt rồi, có điều là...
Bộ Phương lẩm bẩm một câu, mới chợt nhớ ra, hắn cũng không biết Minh Vương Nhĩ Cáp sống ở đâu.
-Nếu như ta rút ra một thanh Que Cay, Nhĩ Cáp có thể ngửi thấy được không nhỉ?
Bộ Phương suy nghĩ một chút, tâm thần khẽ động, một thanh Que Cay phiên bản dài ngoằng lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Mùi thơm nồng nàn lấy thân thể của hắn làm trung tâm, tỏa ra khắp nơi trong nháy mắt.
Minh Vương Cung trong Địa Ngục.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cổng bằng đá kiên cố từ từ mở ra.
Một luồng minh khí đáng sợ không ngừng bay ra từ trong động tối đen đó.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ bên trong.
Mái tóc đen lòa xòa trên đầu.
Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút thâm trầm và bất cần đời.
Ở ngoài cửa hang, một đứa trẻ với mái tóc bạc trắng đang cung kính chờ đợi.
Nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Cáp đi ra từ bên trong hang động đó, ánh mắt của Lão Thiết lập tức sáng ngời, cầm quần áo chạy một mạch tới.
- Chúc mừng Minh Vương đại nhân lại đột phá thêm một cửa ải nữa... Đại nhân đã vượt qua mười cửa ải trong Thập Bát Quỷ Vương Quan của Địa Ngục mà Lão Minh Vương để lại cho đại nhân, đã đạt đến tiêu chuẩn mà lão Minh Vương đặt ra! Chúc mừng Minh Vương đại nhân!
Lão Thiết vô cùng hưng phấn, cảm giác Minh Vương đại nhân cuối cùng cũng đã có tiền đồ, hai mắt bỗng nhiên đỏ bừng lên, dường như có những giọt nước mắt lấp lánh ướt át tràn ra và chảy xuống từ trong đó, giống như một cơn lũ sắp tràn ra ngoài.
Minh Vương Nhĩ Cáp lấy ra một sợi dây đen dài buộc đám tóc lại.
Một sợi tóc trượt xuống trước trán, che đi con mắt trái u sầu của Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Khóc cái gì... Mới mười cửa mà thôi, mười tám Quỷ Vương Quan mà mới vượt qua được mười cửa, vẫn còn lại tám cửa đấy... Chúc mừng cái rắm!
Minh Vương Nhĩ Cáp nguýt Lão Thiết một cái rồi mặc xiêm y bằng gấm vào.
Sau đó, tay hắn khẽ run lên, một thanh Que Cay lập tức xuất hiện trong tay hắn, bị hắn ngậm trong miệng.
- Chậc chậc... Đây đã là thanh cuối cùng trong kho của bản vương rồi, nếu ăn xong thanh này, không biết phải bao lâu nữa mới có thể được ăn Que Cay...
Minh Vương Nhĩ Cáp vỗ miệng, ngắt Que Cay, bỏ ra đút vào trong miệng, tận hưởng cảm giác cay the the và sảng khoái từ thanh Que Cay chà trên bờ môi và phía trên đầu lưỡi.
Cuối cùng, cắn chặt hàm răng, một tiếng rắc rắc, cắn xuống một khúc Que Cay rồi nhai trong miệng.
- Minh Vương đại nhân yên tâm, Lão Thiết sẽ đi học cách để làm Que Cay, nhất định sẽ nuôi cho Minh Vương đại nhân trở nên trắng trẻo mập mạp.
Lão Thiết vỗ ngực nói với vẻ bảo đảm.
- Con rồng thối Ứng Long kia ở đâu rồi?
Minh Vương Nhĩ Cáp vừa ăn Que Cay vừa hỏi.
- Khoảng thời gian trước, Ứng Long đại nhân đã rời khỏi Minh Vương Cung, mang theo rất nhiều Ngục Chủ, hình như là đi tới sông Hoàng Tuyền để báo cáo kết quả công tác với Hoàng Tuyền Đại Thánh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận