Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3116: Quy phàm (2)

Notice: Undefined offset: 111
Từng người đánh ra uy năng vô thượng, thiết lập đại trận phong ấn xung quanh món ăn.
Sắc mặt của Giáo Chủ Thông Thiên vô cùng nghiêm trọng, bố trí vạn tiên trận, trấn áp món ăn. Tuy Bộ Phương nói món ăn kia có thể trấn áp Hồn Thần ngàn năm, nhưng lỡ Hồn Thần xông ra sớm thì sao?
Bên trên Thiên Quan Hàm Cốc, Bộ Phương ngẩng đầu nhìn nhóm người đang bận việc ở trên cao, thở ra một hơi, mặt không hề có biểu cảm gì, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên.
- Đi thôi Tiểu Tôm.
Bộ Phương nói rồi sờ đầu Tiểu Tôm.
Tiểu Bạch ôm Tiểu Hồ, đi theo sau lưng Bộ Phương. Hậu Thổ như cảm giác được gì, quay đầu nhìn qua phát hiện Bộ Phương đã biến mất.
Hậu Thổ sững sờ, Bộ Phương muốn đi đâu? Mà sau trận chiến này, cũng không ai biết Bộ Phương đã đi đâu.

Vũ Trụ Hỗn Độn.
Cẩu Gia ghé vào cung Thiên Thần Thời Gian, nhìn lên trời cao. Minh Vương Nhĩ Cáp dựa vạo vách tường.
Đột nhiên thân thể cả hai đều chấn động, trên trời cao có tia sáng vụt qua. Thân ảnh Tiểu Tôm và Tiểu Hồ xuất hiện. Miệng chó Cẩu Gia không khỏi kéo lên một cái.
- Quả nhiên là hai tên này…
Cẩu Gia không nhịn được nghĩ, lần này thì ổn rồi…
Ngũ Đại Thiên Thần của Vũ Trụ Hỗn Độn, ba người đã luân hồi thành động vật, một thì là phản đồ, uy nghiêm của Thiên Thần bọn hắn hoàn toàn không có.
- Bộ Phương đâu?
Ánh mắt Cẩu Gia nghiêm túc, nhìn về phía Tiểu Hồ và Tiểu Tôm nói. Minh Vương Nhĩ Cáp cũng thay đổi phong cách cợt nhả, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Hồ và Tiểu Tôm đều lắc đầu, biểu thị là không biết.
Không biết? Cẩu Gia biến sắc.
Trận chiến ở Vũ Trụ Hồng Hoang lớn như vậy, mặc dù Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều không đích thân đến đây nhưng đều biết được trận chiến kinh khủng tới mức nào.
- Bộ Phương biến mất…
Sau một lúc, Cẩu Gia mới thở ra một hơi, trên mặt chó đầy vẻ cô đơn. Minh Vương Nhĩ Cáp cũng ôm đầu, một mặt kinh ngạc!
- Thanh niên Bộ Phương bỏ trốn với cục sắt kia rồi ư!
Cẩu Gia liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.

Thành Hư Vô.
Tiểu Chú ngồi bên trên bệ thạch trong cung điện, bắp chân trắng nón đung đưa. Sau cung điện, Tiểu Ai bước tới, thở dài một hơi ngồi bên cạnh Tiểu Chú.
- U đại nhân lại bế quan một lần nữa.
Tiểu Chú gật đầu, lẩm bẩm.
- Truyền thừa của Nữ Vương đã bắt đầu tiếp nhận. Chờ ngày Tiểu U xuất quan chúng ta có khả năng sẽ chứng kiến một màn Nữ Vương Nguyền Rủa xuất thế thiên đại một lần nữa.
Tiểu Chú nói.
- Có nguy hiểm không?
Tiểu Ai lo lắng hỏi.
- Kế thừa ý chí của Nữ Vương… gặp nguy hiểm á?
Tiểu Chú sững sờ, lắc đầu.
- Làm sao có thể không gặp nguy hiểm, chấp niệm của Nữ Vương, có thể là vô cùng đáng sợ đấy.
Tiểu Ai sững sờ.
- Tiểu nha đầu, ngươi biết chấp niệm của Nữ Vương là gì à?
Tiểu Chú đung đưa chân, lộ ra nụ cười đáng yêu. Tiểu Ai không hiểu, bây giờ nàng chỉ đang lo lắng cho Tiểu U.
- Chấp niệm của Nữ Vương là giữa lựa chọn sinh tử, khoảng cách xa nhất trên thế gian là sự sống... và cái chết.

Bộ Phương đã đi đâu? Không ai biết được.

Vũ Trụ Hồng Hoang, tinh không xa xôi, sao Sinh Mệnh.
Tầng mây tán đi, rừng rậm bao phủ khắp nơi, còn có cả hải dương mênh mông. Đẳng cấp của sao Sinh Mệnh không cao, kinh khí cũng không hề nồng đậm. Một tòa thành bang trải dài rồi tới sơn thôn xa xôi.
Hái cúc đông dưới rào, tranh thủ ngắm nam sơn.
Sau cơn mưa, không khí vô cùng tươi mát.
Cửa nhà gỗ được đẩy ra, một bóng người gầy gò mặc bộ y phục cũ từ trong nhà bước ra.
Sau lưng là một cục sắt bụi bặm, quang hoa trong mắt ảm đạm, khí tức yếu ớt.
Bộ Phương cầm một bát cơm trắng thơm nức trong tay, hít sâu một hơi.
- Cục cục...
Bộ Phương nói, sau đó một con gà Bát Trân béo ục ịch chạy tới. Khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái, lấy cơm trắng trong tay đưa cho Tiểu Bát.
Tuy là cơm bình thường nhưng Tiểu Bát lại ăn rất say sưa ngon lành.
Bộ Phương quay người về lại trong nhà gỗ, lấy một cái cuốc, đội mũ rộng vành, mặc áo tơi rời đi, hướng về phía con đường lầy lội.
Tiểu Bạch nhắm mắt đi theo sau lưng Bộ Phương, cả hai thân ảnh biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận