Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1662: Cẩu gia bá đạo! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bụi mù tản đi, tay chó biến mất.
Chỉ để lại một hư ảnh tay chó cực lớn trên mặt đất.
- Đánh chính là người Minh Ngục các ngươi… Không cần biết ngươi là Hắc Ám Minh Trù hay là cái gì.
Cẩu gia giật nhẹ miệng chó, lẩm bẩm nói.
Bộ Phương nhìn Cẩu gia cường thế như vậy, khóe miệng không khỏi co rút lại.
Con chó này… có chút bá đạo a.
Oanh!
Đá vụn bắn ra.
Trong đống đổ anst.
Thân thể Mạc Tu chật vật lơ lửng lên, trong đôi mắt đầy vẻ kiêng dè.
Tu vi con chó này hình như lại mạnh lên…
Nhiều năm không gặp, mạnh lên cũng có thể hiểu. Nhưng đến cấp độ như bọn họ, vẫn có thể trở nên mạnh hơn hơn, thực sự là kinh khủng!
- Các hạ… Thật sự muốn cùng Hắc Ám Minh Trù Giới của Minh Ngục khai chiến à? Cái giá này…
Sắc mặt Mạc Tu khó coi, mở miệng nói.
Thế nhưng hắn ta vẫn chưa nói xong.
Cẩu gia hướng về Thiên Khung Chi Thượng sủa một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
Đến khi xuất hiện lại, chính là ở trước mặt Mạc Tu.
Mạc Tu nao nao.
Sau đó, một cái tay chó rất nhanh biến lớn trước mặt hắn ta.
Oanh!
Một trảo đập vào thân thể hắn ta, lập tức thân hình Mạc Tu bay ngược ra. “Ầm” một tiếng, rơi vào đống đổ nát của cung điện Tiên Thụ.
Làm đá vụn bay bắn ra.
Khiến cho mấy người đang đại chiến nhất thời dừng lại.
Khói bụi cuồn cuộn bay lên, ồn ào ngừng lại.
Địch Thái Giới Chủ kịch liệt thở dốc, trừng mắt khó có thể tin nổi nhìn một trảo kia đánh bay Mạc Tu.
- Con chó ghẻ ngươi… Tu vi lại mạnh lên?
Cẩu gia nện bước chân yêu nhiêu như mèo chậm rãi đi đến, trôi nổi trong hư không.
Nghe được lời nói của Địch Thái Giới Chủ, mắt chó lật một cái.
- Cũng được… Thương thế khôi phục một chút, tất nhiên, ý chí Thiên Đạo của Tiên Thụ cũng có tác dụng rất lớn.
Địch Thái Giới Chủ nghe xong, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Con chó ghẻ này vậy mà lại cắn ý chí Thiên Đạo, một ngụm kia… tất cả đều là tinh hoa!
Thực lực con chó ghẻ này mạnh hơn vậy, tất nhiên có liên quan đến ý chí Thiên Đạo.
Mạc Tu từ trong đống đổ nát ngồi dậy, chậm rãi đứng lên.
- Con chó này… khinh người quá đáng. Thật sự nghĩ Minh Ngục không có ai có thể chế phục ngươi à? Đừng quên lúc trước ngươi chật vật trốn khỏi Minh Ngục…
Mạc Tu vỗ vỗ trường bào màu đen, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cẩu gia, nói.
Ầm!
Nhưng mà, hắn ta vừa dứt lời.
Lại có một tiếng nổ vang lên.
Thân hình Cẩu gia lại xuất hiện trước mặt hắn ta lần nữa, một trảo đập vào đầu hắn ta.
Oanh!
Mạc Tu muốn ngăn cản, nhưng làm sao cản được, lại bị đánh bay một lần nữa. Hoàn toàn là bị ngược đãi.
Tốc độ Cẩu gia cực nhanh, như hóa thành một đạo hắc quang không ngừng xuyên qua trong hư không.
Mỗi một lần xuyên qua đều sẽ đánh bay Mạc Tu lên.
Một tiếng vang rất lớn.
Toàn bộ tàn tích cung điện Tiên Thụ lại bị gọt đi một tầng, khói bụi đầy trời.
Đám người Địch Thái Giới Chủ nhìn đến trợn mắt há mồm.
Phong Quan Trường càng là nuốt một ngụm nước bọt.
Vậy mà trước đây ông ta còn muốn giết con chó này, một ý nghĩ ngây thơ đến mức nào!
Cẩu gia này quá yêu nghiệt!
Bộ Phương đứng trên lưng Tiểu Bì, hưng phấn nhìn.
Đây mới là phong cách của Cẩu gia, nghiền ép mà không nói lý lẽ.
Nhưng mà hắn vẫn phải nghĩ ra cách lấy được hạt giống Tiên Thụ kia.
Bộ Phương vuốt cằm suy tư.
Nơi xa.
Mạc Tu thất tha thất thểu đứng lên, sắc mặt hắn ta không phải khó coi bình thường.
Một trảo của con chó này đều vô cùng cường hãn đáng sợ, khiến thân thể hắn ta trọng thương, khiến lửa giận trong lòng hắn ta phun trào.
Mạc Tu lạnh lùng nói:
- Đã như vậy… Vậy các hạ cứ chờ Hắc Ám Minh Trù ta vô tận trả thù đi!
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn ta co rụt lại.
Bởi vì con chó kia từ trên trời bay xuống, tay chó Linh Lung lại biến lớn hơn, cuối cùng đập hắn ta ngã xuống đất.
Khói bụi cuồn cuộn.
Một con Hắc Cẩu nện bước chân như mèo từ trong đống đổ nát đi ra.
Sau khi Cẩu gia duỗi móng liếm liếm, nghiêng người nhìn lại đằng sau.
- Tốt, thoải mái hơn nhiều rồi, Cẩu gia là giảng đạo lý của chó. Hiện tại chúng ta ngồi xuống bàn bạc vấn đề phân phối hạt giống Tiên Thụ một chút.
Ầm!
Mặt đất rạn nứt ra.
Cả người Mạc Tu đều là ngọn lửa màu đen, nghe được lời này của Cẩu gia, cảm thấy suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
- Con chó này… Vô lại!
Đánh hắn ta một trận, sau đó còn nói dễ thương lượng, nào có chuyện như vậy!
Nhưng mà, Cẩu gia lại không để ý đến hắn ta, nói:
- Hắc Ám Minh Trù và Tiên Trù Giới có một điểm chung. Đó chính là bồi dưỡng đầu bếp, cứ dùng phương thức của các ngươi giải quyết đi, dựa vào trình độ nấu ăn cao thấp để quyết định phân phối hạt giống Tiên Thụ. Thế nào?
Mạc Tu lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì phải nghe ngươi?! Thánh Phẩm Tiên Tài thuộc về Hắc Ám Minh Trù bọn ta, là chuyện ván đã đóng thuyền!
- A… Vậy ngươi có muốn nếm thử thêm mấy trảo nữa không?
Cẩu gia giơ móng vuốt lên liếc nhìn Mạc Tu một cái.
- Chỉ dựa vào ngươi, sợ là sẽ bị Cẩu gia ta đánh chết nha.
Mạc Tu nhất thời trì trệ, minh khí xung quanh cơ thể đều một trận mãnh liệt. Con chó này… vẫn vô lại như trước đây!
Xoát xoát!
Hai người áo đen trở lại sau lưng Mạc Tu. Phong Quan Trường cũng mang vẻ mặt hưng phấn đứng bên cạnh Mạc Tu.
Dùng nấu ăn để quyết định hạt giống Tiên Thụ thuộc về ai.
Đối với hai thế lực trù đạo, ngược lại rất công bằng.
Kỳ thật Mạc Tu không muốn đáp ứng, nhưng bây giờ thân ở Tiên Trù Giới, không có đại bộ đội Hắc Ám Minh Trù bảo hộ, hắn ta thật đánh không lại. Nếu thật sự đánh nhau, không chừng sẽ thật sự bị đánh chết.
Trong lòng hắn ta rất uất ức, thế mà bị một con chó bức bách.
Thế nhưng hắn ta cũng hiểu, con chó này không dám giết hắn ta. Dù sao hắn ta cũng là người của Hắc Ám Minh Trù. Hắc Ám Minh Trù Giới ở trong Minh Ngục cũng là một trong những đại thế lực. Con chó này, không dám gây chuyện.
Thế nhưng Mạc Tu cũng rất buồn phiền. Vậy một trận hắn ta chịu vừa nãy… là vô ích?
Con chó này đánh hắn ta dễ dàng vậy sao?
Nhưng mà, Mạc Tu còn chưa mở lời.
Phong Quan Trường lại trừng mắt, dữ tợn nói. Bây giờ ông ta cũng tự cho mình là một thành viên của Hắc Ám Minh Trù Giới.
- Mạc Tu đại nhân! Không nên đáp ứng với con chó này! Hắc Ám Minh Trù Giới chúng ta sao phải sợ một con chó?!
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Mạc Tu nhìn ông ta với vẻ ngốc nghếch.
Ầm!
Phong Quan Trường sững sờ.
Ngay sau đó, trước mặt ông ta xuất hiện một thân ảnh Hắc Cẩu bước đi như mèo.
Tay chó Linh Lung trước mặt ông ta không ngừng phóng đại, hung hăng nện vào trên đầu ông ta. Trong nháy mắt Phong Quan Trường cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
- Cẩu gia nói chuyện, ngươi là cái thá gì mà dám xen vào!
Một trảo rơi xuống, thanh âm ôn hòa đầy từ tính của Cẩu gia vang vọng trong hư không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận