Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2246: Cứu người (2)

Notice: Undefined offset: 169
Tâm thần động một cái.
Mảnh vỡ nhỏ của Minh Vương Kích lập tức lập lòe sáng bóng rồi lại bắt đầu dung hợp một cách chậm rãi, cuối cùng hóa thành Minh Vương Kích một lần nữa.
Liếc mắt nhìn Ứng Long Ngục Chủ và không ít cường giả thế gia môn phiệt của Địa Ngục ở đây một cái.
Thiên Tàng không nói gì.
Hắn chỉ giẫm một bước chân rồi phóng lên cao, biến mất ở phía chân trời, rồi xông vào bên trong tầng mây.
Đến bên trong tinh không.
Sau lưng Thiên Tàng lập tức tuôn ra một dòng khí.
Hóa thành một đạo lưu quang rồi phóng vụt đi.
Một tay hắn ta cầm Minh Vương Kích, sát khí đáng sợ thổi quét khắp cả thiên địa.
Chiến hạm màu bạc trôi nổi phía trước Minh Ngục.
Tất nhiên Thiên Tàng rất quen thuộc với điều này, dù sao thì Minh Ngục của hắn ta cũng đã từng ở trong thời kỳ huy hoàng.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta ra ngoài Minh Ngục, đi đến tinh không vô hạn.
Nhìn thấy chiến hạm màu bạc kia mang theo cảm giác áp bách đáng sợ thật lớn, ánh mắt của Minh Vương Thiên Tàng càng lạnh lẽo hơn nữa.
- Tiểu Ha ở trong đó sao?
- Đừng lo, lão cha đến cứu ngươi đây.
Minh Vương Thiên Tàng hơi hếch cằm lên rồi hít sâu một hơi, ngay sau đó, hắn ta hóa thành lưu quang tiếp tục phóng vụt đi.
Tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi.
Vậy mà chiến hạm màu bạc kia không có bất kỳ tầng phòng ngự nào cả.
Trong nháy mắt, Minh Vương Thiên Tàng đã dừng ở phía trên chiến hạm.
Chân giẫm lên trên lại hơi có cảm giác mềm mại, nhưng trong sự mềm mại này lại mang theo mấy phần kiên cố.
Không thể nghi ngờ, chất liệu của chiến hạm này tuyệt đối là thần vật.

Bên trong chiến hạm.
Cánh cửa kim loại nhấc lên.
Thân hình vạm vỡ của A Tráng chui ra từ bên trong.
Trong tay hắn ta bưng một bàn ăn thật lớn, bàn ăn còn được dùng một nắp tròn đậy lên trên.
Trên bàn cơm gỗ, Alpha đã nghiêm túc ngồi đó, trên cổ áo hắn còn được nhét một chiếc khăn trắng, bộ dạng vô cùng ưu nhã và cao quý.
Một tay A Tráng vắt sau người, trên mặt dâng lên sự cung kính mà hơi khom lưng xuống.
- Đại nhân, sườn Chân Long đặc chế mà ngài muốn đã hoàn thành rồi, mời ngài thưởng thức.
A Tráng nói.
A Tráng nói xong, còn bưng một chiếc ly hình cung màu bạc rồi đổ chất lỏng bên trong đó lên trên sườn Chân Long kia, khiến cho sườn rồng đó phát ra tiếng vang xèo xèo xèo.
Mùi thơm nồng đậm tràn ngập ra rồi quanh quẩn khắp cả phòng.
- Thơm quá… mùi thịt sườn Chân Lon tuần khiết làm cho người ta say mê.
Trên mặt Alpha toát ra ý cười.
Hắn cầm đao và nĩa lên, dùng đao khẩy khẩy chất lỏng được tưới bên trên sườn rồng kia khiến cho chất lỏng trở nên càng trong suốt hơn, mà chất lỏng đó thấm vào trong thịt rồng lại khiến cho mùi vị càng đậm đà.
Cắt một miếng thịt, dùng nĩa xiên một miếng rồi đưa vào trong miệng, Alpha nheo mắt lại.
- Ngon lắm… A Tráng, thủ nghệ của ngươi lại tiến bộ rồi, tốn nhiều tiền như vậy để thuê ngươi quả nhiên không sai.
Alpha rất vui vẻ.
Cánh cửa kim loại mở ra.
Nữ tử ăn mặc quyến rũ kia chân thành đi đến.
Trong ánh mắt không hề có sinh khí.
Nàng ta chậm chạp ngồi trước bàn ăn, A Tráng bày một chiếc bàn ăn nhỏ xuống trước mặt nàng ta, mở nắp ra, bên trong cũng có một khối sườn rồng nhỏ.
- Cho đám sủng vật của ta ăn no rồi hả?
Alpha cắt một khối thịt rồng tản ra quang hoa óng ánh rồi cho vào trong miệng, dùng khăn ăn trước ngực lau miệng một cái rồi nói.
Nữ nhân chậm chạp gật gật đầu.
- Tốt lắm, vậy ăn cơm đi, bữa cơm này là ban thưởng cho ngươi đó.
Alpha cười rồi nói.
Nhắc đến ăn, ánh mắt của nữ nhân kia lập tức sáng bừng lên.
A Tráng lui ra, rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại tiếng ăn cơm cùng với tiếng dao nhỏ cắt vào chén đĩa tạo ra ma sát vang lên trong căn phòng im lặng.
Bỗng nhiên, động tác của Alpha ngưng trệ.
Lông mày hắn hơi nhíu lại.
- Vậy mà lại có một con bò sát nhỏ muốn xâm nhập vào chiến hạm của ta? Thật đúng là… quấy rầy nhã hứng ăn cơm của ta mà.
Alpha khẽ thở dài một hơi.
Thần thức tuôn trào một trận.
Ngay lập tức khuếch tán ra khắp chiến hạm.
Làm xong tất cả những thứ này, Alpha bèn tiếp tục tao nhã dùng dao nĩa cắt thịt rồng rồi ăn.
Về phần nữ nhân ngồi bên cạnh hắn, động tác không nhanh không chậm, cũng rất tao nhã, chẳng qua sau khi cho vào miệng thì tốc độ nhai nuốt miếng thịt rồng kia có hơi nhanh.
Nói rõ rằng khát vọng trong lòng của nữ nhân này đối với mỹ thực cũng không yên bình.

Một tay Minh Vương Thiên Tàng cầm Minh Vương Kích mà chậm rãi đi phía trên boong tàu cùa chiến hạm.
Dựa theo hình ảnh hiện ra bên trên ngọc phù lúc trước.
Tiểu Ha chính là bị nhốt bên trong chiến hạm này, chẳng qua thì con thuyền chiến này thật sự rất lớn.
Thiên Tàng hơi kinh hãi, nhìn trên hình ảnh còn không cảm thấy, nhưng tự mình đến đây rồi, dừng ở trên chiến hạm mới hiểu được con thuyền này lớn đến mức nào…
Gần như so sánh được với cả một Hoàng Tuyền Thành luôn.
Đương nhiên, Minh Vương Thiên Tàng cũng hiểu rõ, lúc này cũng không phải là lúc kinh hãi.
Quan trọng là cứu Nhĩ Ha ra.
Hắn ta bước một bước.
Ánh mắt của Thiên Tàng nhíu lại.
Hắn ta giơ tay lên, tiếng leng keng vang vọng trên đó.
Bên trên cánh tay lập tức có một ngòi bắn hiện ra.
Vèo…
Một luồng xạ tuyến màu xích hồng phun ra từ trong ngòi bắn rồi phóng vụt về phía boong tàu của chiến hạm.
Muốn cắt boong tàu ra rồi trốn vào trong đó.
Nhưng mà.
Một trận dao động vô hình khuếch tán ra.
Dường như Thiên Tàng có dự cảm trong lòng.
Thân hình hắn ta mạnh mẽ lướt ngang.
Vị trí vốn là nơi hắn ta đứng lập tức có một con Khôi Lỗi Cơ Giới đâm mạnh trường mâu xuống.
Ánh mắt Thiên Tàng ngưng trọng lại.
Con Khôi Lỗi Cơ Giới này cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt cơ giới va chạm với tầm mắt của Thiên Tàng, phát ra hồng mang…
Rầm rầm rầm…
Từng con Khôi Lỗi cũng thức tỉnh.
Trong nháy mắt đã vây quanh Minh Vương Thiên Tàng vào bên trong.
Sát khí đáng sợ lập tức bao phủ lấy Thiên Tàng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận