Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2747: Xoay tròn nhảy vọt, từ từ nhắm hai mắt lại (1)

- Kia… là cái gì?
Phía trên máy bay chiến đấu.
Cục trưởng La đã bị dọa sợ đến toát đầy mồ hôi lạnh ra trán. Làm thế nào ông ta cũng không ngờ được, bên ngoài máy bay chiến đấu lại đột nhiên xuất hiện người!
Trên người mặc áo giáp, tiên khí quấn quanh, như hung thần ác sát.
Dáng vẻ này rất quen thuộc!
Kiến thức của cục trưởng La rộng lớn, trong đầu suy nghĩ liền lập tức nhớ ra bốn người trước mắt này là ai!
- Tứ Đại Thiên Vương! Là Thiên Đình Thần Tướng trong truyền thuyết!
Cục trưởng La hít một hơi khí lạnh.
Tiểu Ngải cũng ngây ra như phỗng, không lo được cái gì nữa.
- Tứ Đại Thiên Vương thật sự tồn tại sao?
Tiểu Ngải hỏi.
- Xem ra mục tiêu của tứ đại Thần Tướng này là tiền bối… Tiền bối gặp nguy rồi!
Cục trưởng La thở dài một hơi nói.
Tứ Đại Thiên Vương cũng không thuộc hàng ngũ Thân Công Báo, đó chính là Chiến Thần chân chính bảo vệ cho Thiên Đình. Mỗi một vị đều có chiến lực siêu mạnh. Trong ghi chép thần thoại, thực lực của Tứ Đại Thiên Vương này vô cùng đáng sợ!
Sự tồn tại như vậy lại thực sự xuất hiện, đủ để dọa tất cả mọi người!
Trên đỉnh núi Himalaya.
Bộ Phương ngẩng đầu lên nhìn bốn vị tồn tại trên bầu trời.
Bốn vị tồn tại này chiếm cứ bốn phương tám hướng trên không chung. Tư thái của mỗi vị đều khác nhau, trợn trừng mắt như hung thần ác sát, như muốn dùng ánh mắt để giết chết Bộ Phương.
Một người cầm Tỳ Bà, một người nắm trường kiếm, một người ôm Hoa Hồ Điêu, một người thì cầm Trân Châu Tán!
Toàn bộ đỉnh núi dường như cũng bị khí tức đáng sợ khóa chặt lại.
Các tiên nữ đều hít một hơi khí lạnh.
- Là Tứ Đại Thiên Vương! Là bốn vị tồn tại tung hoành vô địch trong Hồng Hoang Vũ Trụ! Mỗi vị đều là Thiên Tiên Đỉnh Phong, bốn người hợp lực lại có thể trảm chết Tiên Vương!
Các Tiên Nữ là thần tiên Côn Lôn nên tất nhiên biết đến Tứ Đại Thiên Vương.
- Vương Mẫu từng nói… Hồng Hoang Vũ Trụ cũng có không ít cường giả trở về Tổ Tinh, bây giờ xem ra, quả nhiên không sai!
Các Tiên Nữ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.
Thân phận và địa vị của những Nữ Tiên như bọn họ không bằng Tứ Đại Thiên Vương, bọn họ dù sao cũng chỉ là người được Vương Mẫu phái đến tìm Thần Khí.
Bây giờ, tuy Tổ Tinh đang thức tỉnh nhưng những Đại Thần Đại Tiên chính thức kia vẫn không dám ra tay.
Dường như có sự áp chế vô hình nào đó.
Cho nên những Tiểu Thần Tiểu Tiên như bọn họ mới có cơ hội ra tay.
Tứ Đại Thiên Vương đã đủ để đại diện cho chiến lực đỉnh cấp bây giờ!
Các Thần Linh xung quanh Dị Quốc cũng đều nheo mắt lại.
Một vị Thần Linh của A Tam Quốc còn run rẩy cả người.
- Thần Khí xuất thế… Thế mà lại gây nên phân tranh cỡ này! Vị Thần vĩ đại… ngài nhất định phải ra tay!
Đây là Nhất Tôn Tiểu Thần, ai cũng chú ý đến hắn.
Hắn quỳ rạp ở một góc, lấy một cây chủy thủ từ bên hông ra, cắt qua bàn tay mình…
Bộ Phương và Tiểu U đều cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn qua Tứ Đại Thiên Vương này.
Nhóm Đại Lại chật vật gào lên đầy phẫn nộ. Bọn họ hy vọng Tứ Đại Thiên Vương có thể báo thù cho Tôn Giả bọn họ!
Thân phận của Tứ Đại Thiên Vương tôn quý, bọn họ nhìn thấy Nữ Tiên Côn Lôn thì gật đầu với các Nữ Tiên…
Các Nữ Tiên không ngừng gật đầu đáp lại.
Sau đó, Tứ Đại Thiên Vương nhìn nhau, chuẩn bị ra tay.
Giáo Chủ lệnh cho bọn họ lấy đầu của Yêu Nhân kia trở về, tất nhiên bọn họ sẽ làm tốt!
- Động thủ!
Ma Lễ Hải nắm lấy Tỳ Bà, liếc nhìn ba vị huynh đệ một cái.
Sau đó, thân hình mập mạp bước chân ra với tiên khí quấn quanh.
Hắn ta bước ra, thân hình lập tức tăng vọt lên, bắt đầu biến lớn không ngừng, biến thành thân thể cao vạn trượng(*).
Như một Thần Chi bao trùm tất cả mọi như, vô cùng đáng sợ!
Trong tay hắn ta cầm Tỳ Bà, đôi mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Yêu Nhân, để mạng lại!
Ma Lễ Hải quát lớn một tiếng, toàn bộ sơn mạch núi Himalaya đều nổ tung!
Bộ Phương ngẩng đầu lên, mặt vô cảm nhìn Ma Lễ Hải.
Trên thân thể vạn trượng của Ma Lễ Hải, Bộ Phương nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến.
Tiểu U nghiêng đầu nhìn, đôi mắt nheo lại, xoa xoa nắm tay, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như đang định động thủ…
- Không sao, để ta.
Bộ Phương nhìn tiểu U một cái, ngăn nàng lại.
- À.
Tiểu U có hơi tiếc nuối, thở dài một hơi.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ giật một cái.
- Cái biểu hiện tiếc nuối này là có ý gì?
Nhưng Bộ Phương cũng không cần Tiểu U phải xuất thủ, hắn đã định tốc chiến tốc thắng, dù sao hắn còn phải cấp tốc đi tìm Bạch Hổ nữa…
Bạch Hổ kiêu ngạo, xấu tính này… Bộ Phương có cảm giác tên này chắc chắn sẽ gây ra một đống chuyện.
Rầm rầm rầm…
Sống lưng Ma Lễ Hải thẳng tắp, bước một chân ra, ánh mắt tỏa ra thần quang nhìn thẳng vào Bộ Phương.
Ngón tay gảy lên Tỳ Bà.
Một cỗ sóng âm năm màu từ trên Tỳ Bà khuếch tán ra, không ngừng bao phủ bay về phía Bộ Phương.
Tiếng Tỳ Bà quanh quẩn.
Những ngọn núi tuyết xung quanh lập tức rung động, tuyết cũng không ngừng rung lên.
Theo sự rung động ấy tuyết bắt đầu liên tiếp nổ tung!
Ầm ầm ầm!
Xung quanh núi tuyết không ngừng vang lên âm thanh khủng khiếp.
Tuyết trắng mênh mông bay khắp nền trời!
- Yêu Nhân! Nhận lấy cái chết đi!
Ma Lễ Hải quát lớn.
Tam Đại Thiên Vương còn lại nhìn cười nhạt mà nhìn. Bọn họ đều vô cùng tự tin.
Bọn họ không cảm ứng được khí tức trên người Bộ Phương. Nhưng có thể dọa lui Thân Công Báo thì có lẽ cũng là cường giả cấp bậc Thiên Tiên, nhưng bọn họ lại chẳng hề sợ!
Ma Lễ Hải ra tay nhất định sẽ thành công!
- Ồ…
Tam Đại Thiên Vương đồng loạt hóa thành thân thể vạn trượng, nửa người trên nắm Thần Khí, đôi mắt trợn trừng, quan sát Bộ Phương.
Bọn họ đang tạo khí thế cho Ma Lễ Hải!
Muốn dùng uy áp để tên Yêu Nhân này quỳ sát đất!
Trên thực tế, Tứ Đại Thiên Vương bọn họ trong Hồng Hoang Vũ Trụ có uy danh rất hiển hách, đối phó với yêu ma thậm chí không cần ra tay, chỉ trừng mắt là đủ rồi!
Sóng âm khuếch tán về phía Bộ Phương.
Bộ Phương nhíu mày lại.
Hắn cảm giác thân thể mình dường như cũng có chút vặn vẹo.
- A…
Ngược lại Bộ Phương cũng có hơi kinh dị, thủ đoạn của những nhân vật thần thoại này đúng là thần kỳ.
Có điều, sóng âm này có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ bé đối với hắn.
Bộ Phương ra hiệu cho Tiểu U lùi lại một bước.
Sau đó.
Bàn chân Bộ Phương bỗng giẫm lên mặt đất.
Rầm!
Mặt đất chấn động.
Bộ Phương bay vút lên trên như một luồng sáng.
- Còn dám phản kháng…
Ma Lễ Hải cười lạnh, tay lại gảy Tỳ Bà, hất về phía Bộ Phương…
- Đến!
Tang tang tang…
Tiếng Tỳ Bà như giọt nước nhỏ vào khay ngọc.
Sóng âm làm méo mó hết thảy như muốn xé rách thân thể Bộ Phương!
Nhưng ngay sau đó, Ma Lễ Hải lại nhíu mày lại.
Bởi vì hắn ta phát hiện, sóng âm lướt qua thân thể Bộ Phương, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Bộ Phương…
Chuyện này…
Bành!
Bộ Phương rơi vào trên Tỳ Bà, giống như treo ngược trên đó.
Nhìn Tỳ Bà có tính chất kỳ lạ, giống như được dùng vật liệu thần kỳ chế tác.
- Gảy Tỳ Bà? Ta cũng biết…
Bộ Phương bước ra một bước.
Rơi vào trên dây đàn.
Ma Lễ Hải giận dữ, từng ngón tay không ngừng khuấy động trên dây đàn.
Muốn ấn chết Bộ Phương đang đứng trên Tỳ Bà.
Nhưng Bộ Phương ở trên dây đàn lại…
Xoay tròn nhảy vọt, từ từ nhắm hai mắt lại.
Giẫm lên dây đàn phát ra đủ loại âm thanh, sóng âm hỗn loạn cũng khuếch tán ra.
Mặt Ma Lễ Hải tối đen lại!
Bang bang…
Đột nhiên.
Từng dây đàn Tỳ Bà đứt ra…
Ma Lễ Hải nổi giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận