Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3120: Thế giới rộng lớn, ra ngoài xem xem (2)

Notice: Undefined offset: 95
Khi Bộ Phương bày ba món ăn lên bàn trúc, Điểu Gia cũng tự nhiên ngồi xuống.
Thiếu một cái ghế, Điểu Gia cũng không để ý mà vung tay lên thần lực ngưng tụ một cái ghế khác. Hắn ngồi xuống.
- Rất thơm.
Điểu Gia nói.
- Lâu rồi không ăn món ăn của người phàm.
Bộ Phương liếc nhìn Điểu Gia một chút, múc một phần cơm trắng đưa cho hắn. Điểu Gia một tay cầm đũa, một tay bưng bát lên ăn.
- Mời, bữa cơm đạm bạc chỉ có những thứ này, tiếp đãi không chu đáo xin lượng thứ.
Bộ Phương nói.
Điểu Gia cười rộ lên.
Hai người không nói nữa, Điểu Gia nắm đũa nhìn ba món ăn và cơm trong tay, không khỏi thở dài một hơi.
Bộ Phương múc một bát canh cá.
Canh cá thơm ngon, nhìn qua thì vô cùng tao nhã. Một ngụm canh vào bụng khiến thân thể cũng trở nên ấm áp.
Bộ Phương lại lấy một bát cơm, uống một ngụm canh, ăn một miếng cá. Cá kho mềm mại, nước tương thẩm thấu vào sâu trong miếng thịt khiến mùi vị càng thêm đậm đà. Ngọn lửa nướng cá được điều chỉnh vô cùng vừa vặn. Chí ít thì thịt cá thơm nức khiến Điểu Gia cảm khái vạn phần.
Điểu Gia ăn đồ ăn, trong lòng có chút hồi hộp.
Trù nghệ của Bộ Phương đã thụt lài à? Nói thật đã có chút thụt lùi, kém quá xa so với Bộ Phương đang ở thời kì đỉnh phong. Nhưng cũng một phần là do nguyên liệu nấu ăn. Nếu nói cho đúng thì thậm chỉ Điểu Gia còn cảm thấy có chút đột phá. Đó là loại đột phá về tâm tính.
- Ngươi thay đổi rất nhanh, tâm tính vững vàng… ngươi cũng có chút thần kỳ đấy.
Điểu Gia khẽ cười nói.
Không để ý đến lời Cẩu Gia, Bộ Phương ngẩng đầu. Điểu Gia khẽ giật mình nhìn Bộ Phương ăn như bắt đầu càn quét, khóe miệng hơi giật một cái.
- Chừa một chút cho ta.
Sau một bữa cơm no nê thì trên bàn ăn chỉ còn lại xương cá lổng chổng. Bộ Phương tựa lưng trên ghế, tiếng kẽo kẹt vang lên.
Điểu Gia cũng xoa bụng hít thở. Mặc dù chỉ là món ăn bình thường nhưng ăn vào lại vô cùng thư thái.
- Sao ngươi tìm được nơi này?
Bộ Phương nói.
- Trực giác.
Điểu Gia lười biếng trả lời.
Bộ Phương xùy một câu.
- Vũ Trụ rộng lớn vô tận, ngươi lại có thể vừa tìm một ngôi sao có sự sống, lại còn có ta?
Điểu Gia cười lắc đầu, không trả lời Bộ Phương. Điểu Gia không nói, Bộ Phương cũng không biết nên nói cái gì, hắn cũng không quen.
- Ngươi muốn tu hành không? Ta có thể truyền cho ngươi công pháp. Trong thời gian ngàn năm hẳn là có thể giúp ngươi khôi phục được tu vi.
- Hữu dụng à? Ngàn năm sau Hồn Thần xuất thế, ta cũng không còn cách.
Bộ Phương lắc đầu.
Không có ý chí Trù Thần, chỉ dựa vào Bộ Phương, không làm được. Cho nên khôi phục tu vi hay không cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là sống lâu hơn được mấy ngày thôi.
Nhưng Bộ Phương cũng không muốn như thế, hắn muốn sống thật thoải mái. Những năm ở thôn trang này hắn rất vui vẻ.
Điểu Gia trầm mặc.
- Ngươi không tu được, nhiều nhất là hai trăm năm sau ngươi sẽ chết. Ngươi không sợ sao?
- Sống lâu mà không thoải mái thì có ích gì chứ?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Sắc trời dần tối đi, hắn đứng lên nhìn về trời cao lắc đầu.
- Đêm khuya rồi, nên ngủ thôi.
Bộ Phương nói, như đuổi khách.
Điểu Gia chậm chạp đứng lên, không nói gì thêm. Hắn như cũng rõ con đường mà Bộ Phương đang tìm kiếm, chỉ cười nhạt.
- Thú vị! Ông chủ bộ, thế gian rộng lớn, ra ngoài thăm thú một chút. Điểu Gia ta đợi ngày ông chủ Bộ trở về, đến lúc đó ta lại ngồi uống rượu với nhau. Ha ha…
Điểu Gia cười lớn rồi quay người biến mất. Tiếng cười to như hù dọa chim sâu trong núi.
Bộ Phương nhìn bóng lưng Điểu Gia biến mất, trầm mặc hồi lâu.
- Thế gian rộng lớn, đi thăm thú một chút…
Khóe miệng Bộ Phương hơi vểnh lên.
- Có lẽ thật sự nên đi ra ngoài thăm thú. Sinh mệnh hữu hạn này dù sao cũng nên tìm chuyện gì đó để làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận