Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1255: Một tia sáng màu vàng vụt tới trước, sau đó tôm xuất hiện như rồng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không gian khổng lồ dưới hố lớn là một Bí Cảnh.
Thuyền U Minh có một đặc điểm đó là nó có thể đi xuyên qua giữa các Bí Cảnh bất kỳ.
Vì vậy, đây mới là một trong những nguyên nhân Tiểu Bì tìm tới Tiểu U, bởi vì Tiểu U có thể đi vào trong Bí Cảnh một cách nhanh nhất.
Tiểu U cũng hơi ngạc nhiên về Bí Cảnh này, nếu như không phải nhờ Tiểu Bì, thì nàng cũng sẽ không biết được ở đây còn có một Bí Cảnh.
Là một U Minh Nữ bị nguyền rủa, bị trục xuất vào bên trong Bí Cảnh, hầu như nàng đã đi tới khắp mọi Bí Cảnh lớn nhỏ rồi, tuy nhiên nàng lại chưa bao giờ tới Bí Cảnh này.
Hôm nay vừa bước vào Bí Cảnh này, không biết vì sao trong lòng nàng lại có chút run rẩy.
Tiểu Bì hóa thành một tia sáng màu vàng, vội vàng chạy về phía xa xa với tốc độ thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích nữa.
Tiểu U đương nhiên cũng đuổi theo sau.
Thuyền U Minh chạy vụt ngang trên trời cao, tốc độ cực kỳ nhanh.
Chẳng mấy chốc đã lao ra khỏi vùng khô hạn và đến một thung lũng rộng lớn.
Đột nhiên.
Một tiếng bụp thật lớn vang lên.
Thuyền U Minh đã mất đi khả năng bay lên, sau đó rơi như bay từ trên không trung xuống.
Mặt đất bị nện thành một cái hố sâu, khói bụi bay lên cuồn cuộn, Tiểu U từ trong thuyền U Minh chui ra.
Ở đây thế mà lại cấm bay...
Nhìn thấy Xiaopi vẫn đang hóa thành ánh sáng vàng ở phía xa đang chạy như bay, khuôn mặt vô cảm của Tiểu U không khỏi giật giật.
Đã nói cấm bay rồi đấy?
...
Xà Nhân Đại Thành.
Tiếng hít thở đều đặn đang thấp thoáng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nghê Nhan nằm ở trên giường hít thở nhẹ nhàng, dường như phía trên da thịt trắng nõn của nàng đang toả ra ánh sáng lấp lánh.
Khi nàng thở ra và hít vào, một chút năng lượng ngôi sao cũng tỏa ra theo.
Chẳng mấy chốc, ánh sao đã bao trùm khắp cả căn phòng.
Có vẻ như Nghê Nhan cũng đã hóa thành một ánh sao sáng lấp lánh tỏa ra rực rỡ.
...
Sự xuất hiện của Tử Tôn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lưu Mặc Bạch, Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc quay đầu nhìn sang, hắn bắt chéo hai tay lại, những sợi tóc khô xơ bạc trắng đang khẽ phất phơ.
Bộ Phương cũng chợt nhíu mày khi nhìn thấy Tử Tôn.
- Cuối cùng cũng đã tìm được rồi...
Tử Tôn nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Ánh mắt của hắn rơi vào thân hình to lớn đang quỳ gối trước cung điện kia, đó là thân thể của Ma Chủ mạnh nhất.
Tử Tôn chậm rãi cất bước đi tới, minh khí bay lên từ trên cánh tay của hắn, hóa thành một làn khói đen quấn quanh cánh tay của hắn.
- Tử Tôn? Tên tiểu tử kia của Thiên Tuyền Thánh?
Nhìn thấy Tử Tôn, lông mày của lão giả lập tức cau lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Khi thấy được minh khí trên cánh tay của Tử Tôn, đôi mắt của hắn co rụt lại.
- Tên tiểu tử nhà ngươi... lại đi nương nhờ đám yêu ma Khư Ngục kia!
Tử Tôn nheo mắt lại nhìn lão giả một cái, có vẻ như thoạt nhìn cũng không nhận ra.
Đột nhiên.
Tử Tôn ánh mắt co rút lại.
- Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc?
Khóe miệng của lão giả giật giật, cuối cùng lộ ra một nụ cười, quả nhiên, vẫn có một người hiểu biết, không phải mọi người đều có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn giống như tiểu tử kia.
- Không sai... Chính là lão phu!
Lão giả chắp tay đứng một cách ngạo nghễ.
Thao Thiết Chi Hồn trên cánh tay của Bộ Phương đang gào thét giận dữ, hắn nhìn Tử Tôn, rồi lại nhìn sang lão giả một lúc, cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Thế mà ngươi vẫn chưa chết...
Tử Tôn nhìn chằm chằm vào lão giả, hỏi.
Tuyệt thế thiên kiêu xuất sắc tài giỏi khi xưa, vậy mà vẫn chưa qua đời, vẫn đang sống đến bây giờ.
Tuy rằng tuổi đã xế chiều, thế nhưng uy áp trên người lại khiến cho hắn phải kinh sợ.
- Lão phu vẫn chưa tìm được cách để thoát khỏi... thì làm sao có thể chết như vậy được?
Ánh mắt của lão giả đột nhiên trừng lớn, lộ ra một tia không cam lòng.
Hắn đã phải đánh đổi tuổi trẻ quý báu của mình để tìm kiếm cách thoát khỏi, hắn dùng cả đời dài đằng đẵng này để đi tìm sự giải thoát, hôm nay hắn đã sắp tìm được một lối đi rồi, làm sao hắn có thể bỏ cuộc như vậy được chứ?
- Thoát khỏi... Thánh chủ của Thánh cũng không tìm được lối thoát thì cần gì phải đi tìm nữa!
Tử Tôn nói.
- Ngươi thì biết cái đếch gì! Đám Thánh chủ kia thì biết cái đếch gì chứ! Năm đó lão tử đè bọn họ xuống để đánh, bọn họ không có tư cách bàn luận với lão tử về giải thoát!
Dường như tâm trạng của lão giả có chút kích động.
Hắn bất ngờ quay đầu lại,
Ánh mắt rơi vào trên người Bộ Phương.
- Hôm nay, lão phu đã tìm được lối đi... sắp có thể bước vào con đường thoát khỏi! Không ai có thể ngăn cản lão phu đứng lên để vượt qua trù đạo này!
Hơi thở phấn khích của lão giả bắt đầu trở nên nặng nề.
- Tiểu tử này... Chính là tia hy vọng để lão phu có thể thoát khỏi!
Lão giả đột ngột giơ tay lên chỉ về phía Bộ Phương.
Bộ Phương híp mắt.
Một tia sáng lóe lên trong tay hắn, lập tức nồi Huyền Vũ nổi lên.
Vù vù
Dao phay Long Cốt cũng được hắn cầm trong tay.
Sự xuất hiện của hai dụng cụ Trù Thần này khiến cho hai mắt của lão giả càng thêm thắt lại, phấn khích tới nỗi gần như muốn gầm hét lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ.
- Lại thêm một cái... Lại thêm một cái! Nhanh đưa cho lão phu nhìn một chút!
Bùm!
Chân lão giả đạp mạnh trên mặt đất, thân hình đột nhiên bay ra ngoài nhanh như một tia chớp.
Đánh ra một chưởng bắt Bộ Phương lại.
Cánh tay đang cầm nồi Huyền Vũ của Bộ Phương di chuyển thật mạnh, sau đó, vung nồi Huyền Vũ lên đập về phía lão giả kia.
Bùm!
Sóng khí cuồn cuộn.
Bộ Phương cảm thấy một lực rất lớn từ trong nồi Huyền Vũ truyền đến, cả người đều ngã nhào ra.
Lão giả đuổi theo như hình với bóng.
Dao phay Long Cốt trong tay vung thành một hình đao hoa, chém ra Bá Vương Thập Tam Đao.
Ánh đao nhanh như tia chớp.
Thế nhưng, thân hình của lão giả kia di chuyển nhanh như bay, tránh thoát từng đao mang liên tiếp kia một cách dễ dàng.
- Lão phu đã ngây người ở trong này mấy nghìn năm, bàn về chiến đấu... cho dù là mười tên Thánh chủ cùng xông đến thì cũng không phải là đối thủ của lão phu! Một tên đầu bếp cỏn con như ngươi... Ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi!
Lão giả lại tiếp tục đánh một chưởng tới.
Bùm một tiếng, Bộ Phương lại bị đánh bay tiếp, cả người lăn một vòng rồi rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận