Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2188: Gợn sóng (2)

Notice: Undefined offset: 197
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn đến mức ngây người.
Trận pháp cỡ này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nó giống như một phép màu do ông trời để lại.
- Trận pháp có thể điều khiển thời gian... đây thật sự là vật hiếm có!
Hoàng Tuyền Đại Thánh không kìm lòng được mà vươn tay ra, có chút sợ hãi thán phục.
Bộ Phương cảm nhận được trận pháp này, có thể cảm nhận được rõ ràng trong trận pháp ẩn chứa khí tức của trận pháp “Thời gian”.
Tựa như trận pháp được khắc họa ở trên đó khi hắn nhận được hộp cơm này vào lúc trước.
Khí tức rất giống nhau.
Một điểm khác biệt đó là, trận pháp trước mặt này không phỉa chỉ vỏn vẹn là một cái trận pháp “Thời gian”.
Trong đó còn có nhiều loại trận pháp khác nhau nữa.
Bộ Phương chưa bao giờ cảm nhận được trận pháp này, hẳn là trận pháp còn lại trong Mỹ Thực Trận Pháp.
Nhưng mà, sự kết hợp của Mỹ Thực Trận Pháp, lại có thể tạo nên hiệu quả Quỷ Phủ thần công như vậy sao.
Bộ Phương cũng có cảm giác trong lòng.
Ánh mắt sáng ngời, dường như đã nhìn thấu toàn bộ trận pháp.
Bộ Phương nhìn thấy mấy món ăn đang xoay tròn trong trận pháp.
Các món ăn đó lần lượt được đặt tại các góc của trận pháp.
Cẩu Gia và Hoàng Tuyền Đại Thánh không nhìn ra, nhưng Bộ Phương lại thấy rõ ràng.
Bốn món ăn đó được đặt ở bốn góc của trận pháp, trên đó có ánh sáng nhấp nháy, hào quang hội tụ, dường như hóa thành bốn Thần Thú.
Rồng, Phượng, Rùa, Hổ...
Bốn Thần Thú trấn giữ bốn đầu của trận pháp, duy trì sự vận hành tự nhiên của trận pháp.
Đây là Tứ Tượng trận.
Bộ Phương thu hồi ánh mắt, vô cùng rung động.
Bộ Phương càng ngày càng tò mò về lai lịch của kí chủ đời trước.
Tinh Thần Hải trong đầu hắn đã ngưng tụ thành Tinh Thần Hải Tứ Tượng lưỡng cực trong lúc nấu nướng món ăn trong thực đơn Trù Thần.
Bộ Phương nghĩ rằng đây là sáng kiến của riêng mình, nhưng không ngờ rằng kí chủ đời trước dường như cũng đã nghiên cứu ra loại phương pháp này.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bộ Phương ném một số suy nghĩ ra khỏi đầu.
Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, dù sao hắn cũng chỉ là đầu bếp, việc phải làm là làm ra những món ăn ngon.
Tất cả chiến đấu và bảo vệ cũng là vì có thể làm đồ ăn ngon hơn mà thôi.
- Được rồi, Cẩu Gia phải đi vào rồi... Tiểu tử Bộ Phương, thay Cẩu Gia bảo vệ cẩn thận.
- Bằng không thì, Cẩu Gia ta thật sự sẽ không thể ăn Túy Sườn được nữa.
Cẩu Gia lắc mông, bước đi uyển chuyển, giống như cười mà không phải cười nói một câu.
Giọng nói ấm áp mà đầy từ tính khuếch tán trong hư không.
Sau đó, Cẩu Gia cất bước uyển chuyển, chậm rãi đi vào trong trận pháp.
Vừa vào trận pháp.
Ngay lập tức trận pháp bị kích hoạch, bắt đầu chuyển động.
Rầm rầm rầm!
Vầng sáng của trận pháp “Thời gian” chợt lóe lên.
Bốn món ăn đại diện Tứ Tượng là chỗ ký thác của trận pháp.
Bộ Phương bắt chéo hai tay lại đứng bên ngoài trận pháp.
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt thâm sâu.
Hoàng Tuyền Đại Thánh thì ôm bình sứ màu xanh ngọc, hít sâu một hơi.
...
Chỉ chốc lát sau, trận pháp nổ vang.
Hào quang rực rỡ tản ra từ trong trận pháp.
Khí tức của Cẩu Gia hoàn toàn biến mất...
Bộ Phương và Hoàng Tuyền Đại Thánh liếc nhau một cái, không nói gì thêm.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi mật thất.
Một tiếng ầm vang vọng.
Cửa mật thất bị đóng lại.
Mà Bộ Phương và Hoàng Tuyền Đại Thánh đi vào trong cung điện.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cẩu Gia bảo bọn họ tới hộ pháp, tự nhiên là có lý do để hộ pháp.
...
Minh Ngục.
Đế Thính tộc.
Vòng xoáy màu đen khủng khiếp không ngừng lưu chuyển, năng lượng hùng hậu nhanh chóng hội tụ vào trong đó.
Có hai bóng người đang đứng thẳng bên cạnh vòng xoáy màu đen đó.
Trong đó, một người là một lão giả gầy gò, ánh mắt của lão giả đó vô cùng sắc bén, dường như muốn cắt đứt mọi thứ.
Người này chính là Minh Khôi lão tổ.
Kiếm Ma Lão Tổ đang đứng yên bên cạnh Minh Khôi lão tổ.
Cả hai nhìn vào vòng xoáy, cảm nhận được năng lượng đáng sợ trong vòng xoáy, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Cảnh giới đó quả thực là vô thượng... Thật là khiến người ta ngưỡng mộ.
Minh Khôi lão tổ nói.
Kiếm Ma Lão Tổ đeo một thanh kiếm trên lưng, nhưng lại chưa từng mở miệng, cho dù hắn mở miệng cũng không biết nói gì cả.
Cảnh giới đó cách hắn quá xa, hắn chỉ biết đó là cảnh giới vô thượng là được.
Đương nhiên, mặc dù cách hắn rất xa, nhưng hắn lại biết rõ sự kinh khủng của cảnh giới đó...
Hắn vẫn còn nhớ rõ bóng hình giống như Thần Ma vào thời điểm kỷ nguyên trước bị phá hủy kia.
Độc chiến đến từ cường giả vô thượng của Đại Thế Giới.
Loại sức mạnh đó hủy diệt thế giới.
Đáng tiếc, người nọ cuối cùng vẫn bị chết...
Minh Khôi lão tổ búng một cái lên trên đầu của Kiếm Ma Lão Tổ, khiến cho hắn bừng tỉnh lại.
- Đừng ngây người nữa... ta đã giao chiến với Ngục Khuyển kia trong chiến trường tinh không một phen, con chó đó cũng đã bước vào cảnh giới này, hắn hẳn là mượn một chút thủ đoạn của vùng cấm địa của Địa Ngục.
Minh Khôi lão tổ nói.
- Giống như chúng ta mượn nhờ thủ đoạn của vùng cấm địa của Minh Ngục.
Kiếm Ma Lão Tổ gật đầu.
- Tuy nhiên, chúng ta không thể để cho hắn thành công được, trong Minh Khư, chỉ cần một mình Đế Thính bước vào cảnh giới kia là được rồi.
Minh Khôi lão tổ nói.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo vô cùng, nhìn vòng xoáy màu đen với vẻ có chút cuồng nhiệt.
Sau đó, hắn nhìn Kiếm Ma Lão Tổ một cái.
Tâm thần khẽ động.
Đột nhiên, một cái hồ lô cũ kỹ xuất hiện trong tay hắn.
- Cầm lấy cái hồ lô này, ngươi đi tới Địa Ngục trước, phải phá hỏng cuộc đột phá của con chó kia... Đừng lo lắng, có cái hồ lô này ở đây, rượu trong hồ lô này đủ để thực lực của ngươi vượt qua Bá Thể... nhớ kỹ, không thể uống nhiều, mặt khác, ta cũng đã phái một thứ trợ giúp cho ngươi, sự trợ giúp này... chắc hẳn sẽ làm cho chúng kinh ngạc lắm đấy.
Khóe miệng của Minh Khôi lão tổ giật giật, một nụ cười lạnh lùng chợt hiện lên.
Kiếm Ma Lão Tổ cầm hồ lô, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Hắn đương nhiên biết được rượu trong hồ lô này là gì.
- Đi đi.
Minh Khôi lão tổ phất phất tay.
Kiếm Ma Lão Tổ khẽ gật đầu, tâm thần khẽ động, một vệt sáng màu bạc hiện ra,
Chân giẫm kiếm quang, nháy mắt biến mất.
Minh Khôi lão tổ chắp tay, nhìn vòng xoáy vô tận đen kịt kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Sắp được rồi, Sắp được rồi...
Vù vù...
Hư không phía sau Minh Khôi lão tổ bị xé toạc ra.
Một thân ảnh với dáng người vạm vỡ, bao bọc trong hắc khí chợt nổi lên.
- Ta vất vả khổ cực chắp vá ngươi lại, ngươi là kiệt tác kiêu ngạo nhất của ta... cũng đã đến lúc để cho cả thế giới biết sự hiện hữu của ngươi rồi... Đi đi.
Minh Khôi lão tổ bắt chéo hai tay lại, không hề quay đầu lại.
Đôi mắt của thân ảnh bao trùm trong hắc khí kia, lập tức hiện ra vẻ đỏ thẫm.
Ngay sau đó, hư không khép lại, bóng đen chạy vụt qua với một tiếng gầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận