Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1979: Bộ Phương xuất thủ! (1)

Xèo xèo xèo…
Thịt râu bạch tuộc đều đã được nướng chín.
Điều này có hơi vượt quá dự kiến của Bộ Phương, nhưng cũng không làm Bộ Phương quá kinh ngạc.
Mặc dù không có thịt râu bạch tuộc nhưng vẫn còn có rất nhiều loại thịt khác.
Thịt Ma Oa, long trảo, long vĩ…
Những nguyên liệu nấu ăn này nướng lên cũng có hương vị không tệ.
Một miếng thịt Ma Oa được Bộ Phương đặt lên thiết bản Huyền Vũ, nhiệt khí lập tức bốc lên, bay đến tận chân trời.
Nắm lấy nồi, không ngừng ép lên đó khiến chất lỏng trong thịt Ma Oa chảy ra, chất lỏng màu trắng sữa chảy trôi trên thiết bản, khiến cho thiết bản có hơi nóng bống lên, khói mịt mù tràn ngập ra.
Mùi thơm của thịt mỡ Ma Oa lan tỏa ra khiến đôi mắt của những người xung quanh đều sáng ngời lên.
Rất nhiều người đều nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm miếng thịt trên thiết bản của Bộ Phương, dường như đã không kịp đợi nữa.
Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh. Nấu ăn cần quá trình, chờ đợi cũng là một sự rèn luyện.
Xa xa.
Hiên Viên Hạ Huệ phi tốc chạy đến, đôi mắt có chút ửng hồng, toàn thân đều đang run rẩy, khí chất cả người dường như đã thay đổi.
Thịt Ma Oa trên thiết bản đã chín, đang liên tục run rẩy.
Màu sắc đỏ hồng, mùi thịt thơm nức tỏa ra.
Xì xì xì…
Dịch rượu chảy xuống, nước dầu bắn tung tóe, ánh lửa ngút trời.
Trên thiết bản là một ngọn lửa đang cháy hừng hực không tắt.
Sau khi Hiên Viên Hạ Huệ chạy đến, trong đôi mắt như có tia máu hiện lên.
- Nhanh như thế đã quay lại? Bọn họ thua rồi?
Động tác trong tay Bộ Phương không ngừng, ngước mắt lên nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hạ Huệ.
Hiên Viên Hạ Huệ gật đầu, vô cùng trầm mặc.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hiên Viên Hạ Huệ, Bộ Phương cũng đoán được. Những tiểu tử này… chắc hẳn là bị ngược thảm.
Về phần thảm như thế nào, Bộ Phương không đoán được, thua nhanh như thế, khẳng định rất thảm.
Tất nhiên, đối với họ đó cũng là một động lực, nếu họ có thể vượt qua bóng ma tâm lý này thì thành tựu trong tương lai còn có thể rộng mở hơn nữa.
- Ngươi qua đây.
Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.
Vẫy tay về phía Hiên Viên Hạ Huệ đang đứng ở phía xa, khiến cho hắn ta nhất thời sững sờ.
- Ta?
Dường như Hiên Viên Hạ Huệ có chút không hiểu Bộ Phương gọi hắn ta làm gì.
- Ngươi lại đây, giúp ta trông chừng ngọn lửa… Để nó ổn định như bây giờ là được, chờ ta đi thi đấu trở về.
Bộ Phương nói.
Hiên Viên Hạ Huệ mở to mắt, còn có chuyện như này à?
Thi đấu xong trở về?
Bây giờ không phải là nên trực tiếp đóng luôn cái quầy hàng này, đi qua trận đấu à?
Đối thủ cũng không phải đám nhãi nhép gì, Hắc Phong đại lục có ba vị Bán Thánh và hai vị Chân Thần Cảnh Cửu Tinh. Thực lực như vậy không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.
Tuy rằng hắn ta tin tưởng Bộ Phương, nhưng nếu Bộ Phương không thể hiện sự tôn trọng với đối thủ, rất có thể bị lật thuyền trong mương(1)!
(1)Lật thuyền trong mương: có hàm nghĩa là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.
- Bộ lão bản…
Hiên Viên Hạ Huệ nhất thời nóng nảy.
Nhưng mà, Bộ Phương lại chưa từng để ý tới hắn ta.
Chỉ đưa cái nồi cho hắn ta.
Hiên Viên Hạ Huệ vô thức tiếp nhận cái nồi, sau đó, ánh mắt hắn ta liền biến đổi…
Oành!
Lực trùng kích khủng bố đột nhiên đánh vào tinh thần hắn ta.
Hiên Viên Hạ Huệ có cảm giác cả người vừa đập thẳng vào tường, dường như máu tươi trong mũi miệng đều phun ra.
Áp lực thật lớn…
Tiếp quản việc nấu nướng của Bộ Phương, hắn ta lập tức cảm thấy khí thế kinh khủng trong đó.
Hắn ta vẫn cho rằng cấp bậc trù nghệ của Bộ Phương cũng là Tam Phẩm Tiên Trù giống bọn họ.
Bây giờ xem ra… hắn ta vẫn còn quá ngây thơ.
Tam Phẩm Tiên Trù?
Chỉ sợ Bộ lão bản đã đến cấp bậc Lân Trù rồi!
Uy áp từ trong món ăn này khuếch tán ra khiến mồ hôi của hắn ta trong nháy mắt chảy đầy trán, không dám có chút phân tâm nào.
Sợ rằng vừa phân tâm sẽ làm hỏng món ăn này.
- Chư vị, xin lỗi, tại hạ cần phải đi thi đấu, tạm ngừng kinh doanh trước, đợi ta trở về lại tiếp tục.
Bộ Phương nhìn thoáng qua mọi người xung quanh đang trông mong nhìn hắn, nói.
Sau đó, Bộ Phương kéo tay áo xuống, chắp hai tay sau lưng, bước ra từng bước.
Dáng vẻ không nhanh không chậm đi về phía lôi đài ở xa xa.
Người xung quanh đều mang vẻ mặt ngơ ngẩn.
“Còn có thể như vậy sao?”
“Đang nấu nướng dở, lại chạy đi thi đấu?”
“Thi đấu cái gì! Trận đấu nào có thể quan trọng hơn đồ ăn chứ!”
Nhưng mà suy nghĩ này bọn họ không nói ra khỏi miệng.
Ngược lại, có rất nhiều người tò mò.
Nếu tiểu đầu bếp này bị đánh trọng thương, vậy chẳng phải là bọn họ sẽ không có cơ hội ăn món ăn của mình nữa sao?
Chuyện này không được.
Trước lôi đài bị một đám người bao vây.
Thế nhưng khi Bộ Phương đến lại mang theo một đám người khác.
Đám người này nối đuôi nhau đi vào, giống như nước chảy vào con sông lớn, đột nhiên khiến đám đông càng trở nên đông đúc hơn.
Vô cùng huyên náo.
Bộ Phương chậm rãi đi đến.
Ở bên cạnh hắn là đội đầu tiên của trận đấu mà mọi người đều rất quen thuộc, các hòa thượng của Tây Kinh Tiểu Phật giới.
Mặc Yên nhìn thấy Bộ Phương, đôi mắt đỏ hoe, tựa như có nước mắt đảo quanh trong đó.
Trong lòng nàng là Chu Ngạn đã bị đánh thành cái đầu heo, miệng và mũi đều đang chảy máu, cả người vô cùng thê thảm…
Bộ Phương trầm mặc không nói gì.
Thật sự là thê thảm. Chu Ngạn lúc trước không ai bì nổi, bây giờ lại thảm như một con chó chết.
Trong lúc nhất thời khiến Bộ Phương có chút thổn thức.
Trong lòng hắn cũng hơi run lên.
Dù thế nào, Chu Ngạn cũng là người Tiên Trù Giới, hiện tại hắn lại đang đại diện cho Tiên Trù Giới, tự nhiên Bộ Phương cũng không thể ngồi yên, không để ý đến.
Mà trước thời điểm thi đấu, Địch Thái Giới Chủ cũng đã dặn hắn phải chiếu cố tốt những người này.
Trên lôi đài.
Phương Ngọc gầm lên như điên.
Xương cốt toàn thân đều rung lên, vang lên tiếng “răng rắc”.
Cường giả Hắc Phong đại lục đứng một bên vuốt thái đao, một bên khống chế Phương Ngọc khiến hắn không thể động đậy.
- Quá yếu!
Cường giả Hắc Phong đại lục nhếch miệng cười.
Trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Ở phía xa.
Cường giả Kim Cương giới không ngừng cười lớn, tiếng cười tràn ngập sự trào phúng.
Không chỉ bọn họ mà quần chúng vây xem cũng cười to như thế.
- Cút xuống đi.
- Chạy về Tiên Trù Giới yếu đuối của các ngươi đi, không cần phải ra ngoài làm mất mặt như thế!
- Làm đầu bếp thì lo màu nấu ăn đi! Đến đây học người ta tham gia trận đấu cái gì!

Tiếng cười lớn, tiếng châm chọc, không dứt bên tai.
Tiên Trù Giới.
Các cường giả Tiên Trù Giới thông qua trận pháp hình ảnh để quan sát trận đấu đều vô cùng tức giận.
Mỗi người bọn họ đều xiết chặt nắm tay, cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất.
Không ngờ khi Tiên Trù Giới ra bên ngoài lại có thể yếu ớt như vậy…
Đáng lẽ không nên phái tiểu bối đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận