Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2170: Minh Vương Thiên Tàng! (2)

Notice: Undefined offset: 202
Cuộc chiến nổ ra trong nháy mắt.
Hỏa Yêu Lão Tổ và Thuần Thú Lão Tổ liều chết xông tới chỗ của Hoàng Tuyền Đại Thánh tựa như điên vậy.
Kiếm Ma Lão Tổ và Ảnh Ma Lão Tổ cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Bốn vị Đại Thánh Cửu Chuyển, đấu với Hoàng Tuyền đầu trọc.
Tiếng nổ ầm ầm vọng khắp trong hư không.
Giác Thú Lão Tổ và Minh Trù Lão Tổ thì đấu với Băng Thánh.
Lực lượng đáng sợ sôi trào và dâng lên bên trong chiến trường tinh không, khuấy động khiến cho khoảng trời này đang không ngừng nổ vang.
Khí tức kinh khủng trào lên, làm sụp đổ thiên thạch, làm xáo trộn sự hỗn loạn trên tinh không.
...
Phía trước Ngục Long Quan trong Địa Ngục.
Mấy vị Đại Thánh bước vào chiến trường tinh không, khiến cho rất nhiều cường giả Địa Ngục đứng trước Ngục Long Quan thở phào nhẹ nhõm.
Mà Bộ Phương cũng đã nấu xong Bánh Vận May rồi.
Vài giỏ Bánh Vận May được đặt ở trên tường thành.
Hơi nóng bốc lên ngút trời.
- Bán bánh rồi đây, bán bánh đây.
Nhìn đại quân Địa Ngục không ngừng bị áp chế phía dưới kia, Bộ Phương không khỏi mở miệng hô lên.
Giọng của hắn không lớn, nhưng lại vang vọng khắp toàn bộ tường thành.
Các cường giả Địa Ngục lập tức rục rịch trong lòng.
Một cường giả vọt lên, không nói nhiều lời liền trả tiền mua bánh.
Mua xong bánh, sau khi ăn hết bánh, bọn họ còn phải gia nhập vào cuộc chiến, không có thời gian tán gẫu với Bộ Phương.
Những cường giả mua bánh đó, lại lần nữa lao vào trận địa và chặn đường kẻ địch cho đồng đội của mình.
Cầm lấy chiếc Bánh Vận May cắn một cái, âm thanh giòn giã vang dội khắp chiến trường.
- Người huynh đệ! Để ta thay ngươi chặn lại, ngươi nhanh chóng tới chỗ Bộ lão bản mua bánh, mua xong bánh, chúng ta cùng nhau đánh một trận!
Những cường giả đã mua bánh, chặn đòn tấn công thay cho cường giả không có bánh, vẻ mặt thâm trầm nói.
Cảnh tượng này diễn ra liên tục trên chiến trường.
Khi các cường giả mua bánh xông vào trận chiến, trong lúc nhất thời, thế cục lại đảo ngược một lần nữa, đại quân của Minh Ngục bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau.
Cảnh tượng này khiến nhuệ khí của các cường giả Địa Ngục đột nhiên tăng vọt.
Lạc Cơ cười to một cách hưng phấn.
Mái tóc bồng bềnh dường như đang run rẩy.
Tùng tùng tùng tùng!
Nàng múa tay áo dài, tà áo dài đánh lên mặt trống, phát ra những tiếng trống trận chói tai, tiếng trống dồn dập khiến cho người ta cảm thấy máu trong người như đang sôi trào.
Sắc mặt của U Cơ bắt đầu tươi hơn, xem cảnh này một cách phấn khích.
Nàng rút trọng kiếm sau lưng ra, lấy Bánh Vận May ra rồi cắn xuống một miếng.
Miếng bánh giòn vừa được cắn ra, Tạo Hóa Chi Khí ở trong đó lập tức tràn vào.
Đôi mắt của U Cơ lập tức sáng ngời.
Ngay sau đó.
Nàng cầm lấy trọng kiếm bá giả, bất ngờ ném nó về phía xa.
Trọng kiếm bá giả nhanh chóng lao vào bên trong chiến trường giống như một viên thiên thạch, chém một gã cường giả thành hai nửa!
Ầm!
U Cơ đứng trên tường thành, mắt sáng ngời.
Một tay nàng vẫy vẫy.
Trọng kiếm bá giả lại không ngừng đi xuyên qua bên trong chiến trường.
Một luồng Tạo Hóa Chi Khí làm cho nàng đã nhận được sự may mắn đỉnh cấp đó là kỹ thuật ngự kiếm.
Điều quan trọng là thanh kiếm được ngự không phải là một thanh kiếm bình thường, cho dù đó là một thanh kiếm nặng nghìn cân giống như trọng kiếm bá giả thì vẫn có thể ngự lên được.
Cảnh tượng này cũng rất dọa người rồi.
Một thanh trọng kiếm bá giả xuyên thẳng qua đám đông giống như một con hung thú đang không ngừng phun ra từng đoàn huyết vụ, làm thay đổi cục diện trên chiến trường.
Đội quân Minh Ngục kêu gào thảm thiết lui về phía sau.
Mỗi một vị cường giả đều vô cùng choáng váng, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ sẽ bị đánh bại.
Bọn chúng không phải bị thua bởi đại quân Địa Ngục, mà là thua bởi một miếng bánh.
- Chết tiệt!
Ở bên trong chiến thuyền của Minh Ngục phía trên bầu trời, lập tức có cường giả phát ra tiếng quát lớn.
Rầm rầm rầm!
Trên chiến hạm.
Có một nguồn năng lượng huyền bí đang hội tụ.
Sau đó, một tia năng lượng đập vào trên tường thành của Ngục Long Quan, muốn giết tất cả cường giả trên Ngục Long Quan.
Tia sáng này là tia sáng của chiến thuyền, uy lực có thể sánh với đòn tấn công của Đại Thánh.
Minh Vương Nhĩ Cáp lúc này đang rất tò mò về những chiếc bánh của Bộ Phương.
Không nghi ngờ gì nữa, chiếc bánh này chắc hẳn được người thiếu niên Bộ Phương làm trong lúc bọn họ đi vào Hắc Điện.
Hắn lại bỏ lỡ một điều thú vị như vậy, lập tức cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng may mắn thay, bây giờ vẫn có thể mua được.
Hắn nhận lấy Bánh Vận May mà Bộ Phương ném tới đây.
Bánh Vận May đang bốc khói nghi ngút, cầm trên tay mà như có một cảm giác ấm áp.
Hết sức thần kỳ.
Cắn một miếng, tiếng rắc rắc vang lên.
Vỏ ngoài giòn rụm khiến cho ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp lập tức sáng ngời, phần bánh mềm dẻo bên trong lại càng ngon hơn.
Nhưng mà, luồng khí may mắn chui tọt vào trong miệng kia mới là thứ khiến cho Minh Vương Nhĩ Cáp phải trợn tròn mắt.
- May mắn của Bánh Vận May sao?
Minh Vương Nhĩ Cáp hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, chớp mắt một cái, phát hiện trên người mình cũng không có sự thay đổi nào.
- May mắn ở đâu rồi?
Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên sững sờ.
- Lẽ nào vận may của bản vương đã tốt đến mức vận khí không khống chế được rồi sao?
Minh Vương Nhĩ Cáp vuốt cái cằm trơn láng, suy nghĩ trong giây lát.
Trên tường thành.
Mấy vị gia chủ của thế gia môn phiệt đứng gần Minh Vương Nhĩ Cáp nhất, hai chân đều giống như mềm nhũn ra, run lên bần bật như cầy sấy khi nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Cáp.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy sợ sệt, sau khi hoảng sợ thì lại trở nên cuồng nhiệt.
Bọn họ giơ tay lên, run rẩy đến nỗi thậm chí không thể nói được.
- Minh... Minh Minh Minh Vương... Đại nhân!
Mấy vị thế gia môn phiệt lập tức quỳ trên mặt đất, đầu để dưới đất, run lên bần bật như cầy sấy.
- Ôi, ta ở đây, các vị không cần hành lễ lớn như thế đâu.
Minh Vương Nhĩ Cáp có chút choáng váng.
Sau đó ánh mắt lập tức sáng ngời.
Chẳng lẽ, vận may mà hắn có được chính là khí tức của Bá Vương trong truyền thuyết, khí tức vừa toát ra có thể khiến cho khắp thiên hạ đều phải thần phục?
Quả nhiên, loại may mắn này mới phù hợp với thân phận của Minh Vương hắn.
Ánh mắt của Bộ Phương có chút quái dị mà liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp.
Tiểu U đã sớm giơ tay lên, bưng kín miệng của mình, ánh mắt đầy vẻ không thể tin.
Đây là lần đầu tiên nàng khiếp sợ như vậy.
U Cơ khẽ run rẩy, ngự kiếm chi thuật đã không linh hoạt nữa rồi, nhìn phía sau lưng Minh Vương Nhĩ Cáp với vẻ đầy kinh hãi.
Ở đó, một thân hình vạm vỡ nổi lên.
Dáng người vạm vỡ đó có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần đứng ở đằng xa cũng đủ khiến mọi người đều phải khiếp sợ.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà đơn giản chỉ là thân phận của bóng người đó...
Minh Vương Thiên Tàng.
Minh Vương Nhĩ Cáp cuối cùng phục hồi tinh thần lại, người mà đám người kia sợ hãi không phải là mình, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Cổ hắn cứng đờ...
Mẹ nó...
Vận may của hắn... Không phải là nghịch thiên, mà là dọa người.
Lão cha già đã chết kia cũng có thể bị tạo hóa gọi lên được sao?
Minh Vương Thiên Tàng mở mắt ra, trong đôi mắt dường như ánh sao tiêu tan, khí tức kinh khủng dần dần tràn ngập, khiến cho thế giới xung quanh như sụp đổ xuống...
Ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Minh Vương Nhĩ Cáp, cái nhìn đó làm cho Minh Vương Nhĩ Cáp sợ hãi tới mức đứng không vững, suýt nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Phụ thân, đã lâu không gặp...
- Trùng hợp như vậy, người cũng đi ra hít thở không khí hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận