Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1463: Công cuộc phản kích của Đồng gia... Bắt đầu (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên bầu trời xanh thẳm, bỗng nhiên mờ mịt.
Gió thổi đổ cả cỏ cây...
Bộ Phương vẫn ở bên trong Điền Viên Thiên địa, chân giẫm lên trên cây cỏ hoa lá xanh biếc, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bùn và đất.
Hình như bên trong Điền Viên Thiên Địa vừa mới trải qua một cơn mưa, bên ngọn cỏ tươi vẫn còn có những giọt nước đọng lại, trong suốt sáng long lanh, dường như muốn chiếu rọi ra cả quang hoa, đẹp không lời nào tả hết.
Bộ Phương chắp tay vào nhau, đi qua giữa bụi cổ, chỉ chốc lát sau đã đi tới phía trước cửa ngôi nhà gỗ.
Ngưu Hán Tam vẫn đang nằm bên trên chiếc ghế gỗ, ngáy khò khò, tiếng ngáy trầm bổng có nhịp điệu, nhưng lại có cả tiết tấu.
Bộ Phương đi đến trước mặt Ngưu Hán Tam, nhìn thấy Ngưu Hán Tam lại béo thêm một chút, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên một chút.
Xem ra thức ăn bên trong của Điền Viên Thiên Địa khiến cho Ngưu Hán Tam rất hài lòng.
Tâm trí vừa nghĩ tới, thì nồi Huyền Vũ bỗng nhiên xuất hiện.
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ đi đến bên cạnh tai của Ngưu Hán Tam, sau đó đập một cái lên trên nồi Huyền Vũ, âm thanh "coong" vang ra ngoài.
Nghe giống như Mộ Cổ Thần Chung.
Bỗng nhiên toàn thân Ngưu Hán Tam giật mình một cái, rõ ràng đang nằm ở trên ghế, xoay người ngã xuống đất, ăn một miếng bùn.
- Đánh chết ba đời ông ngoại của bà nội nhà ngươi!
Ngưu Hán Tam vô cùng giận dữ, xoay người giống như một quả bóng từ dưới đất bò dậy, trong ánh mắt con trâu hiện lên vẻ giận giữ, tức giận quát to.
Nhưng khi hắn ta nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng dừng lại nghiền ngẫm nhìn người Bộ Phương.
Nhìn thấy Bộ Phương, Ngưu Hán Tam lập tức tỉnh táo như người bình thường...
- Ha ha ha... Bộ lão bản à, lão nhân gia như ngài sao lại có thời gian rảnh đến Điền Viên Thiên Địa để chơi đùa vậy?
Ngưu Hán Tam nhếch miệng cười, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh bợ cười nói rồi đi lại gần bên người Bộ Phương.
Bộ Phương cất nồi Huyền Vũ đi, thản nhiên liếc sang Ngưu Hán Tam một cái, nói:
- Thức ăn gần đây không tồi nhỉ, nhìn trên thân thể ngươi lại béo thêm một vòng rồi đấy...
- Đây không phải đang trong mùa thu hoạch sao... Ăn nhiều gì đâu, lão Ngưu ta đây chỉ nếm trộm một chút thôi mà.
Ngưu Hán Tam che miệng, ngượng ngừng cười trộm một cái.
- Được rồi, ăn một chút thì không sao, chỉ cần ngươi giúp ta chăm sóc Điền Viên Thiên Địa tốt, tùy ý mà ăn.
Thật ra Bộ Phương cũng không để ý lắm.
Ngưu Hán Tam đã giúp hắn ta trông coi Điền Viên Thiên Địa, thì tất nhiên Bộ Phương sẽ có đãi ngộ tốt một chút.
Một chút nguyên liệu nấu ăn, cũng không có vấn đề gì.
- Thật sao! Cảm ơn Bộ lão bản! Đương nhiên, nếu như có thể nếm thử tay nghề của Bộ lão bản thì càng tốt hơn...
Ánh mắt Ngưu Hán Tam sáng lên, nhếch miệng cười, một bên cười, một bên còn xoa xoa hai tay vào nhau.
So với món ăn chính hắn ta nấu nướng, đồ ăn do Bộ Phương nấu ra lại càng mỹ vị hơn rất nhiều.
Nếm qua món ăn của Bộ Phương, hắn ta cảm thấy bản thân mình so với phân trâu cũng chẳng khác nhau là mấy.
- Đúng rồi, gần đây trong Điền Viên Thiên Địa có sinh linh mới xuất hiện hay không vậy?
Bộ Phương đi vào bên trong nhà gỗ, cũng lấy ra một cái ghế nằm, đặt ở phía trước nhà gỗ, sau đó đắc ý nằm trên đó.
Ghế nằm phát ra âm thanh kêu "két két".
- Sinh linh mới hả?
Ngưu Hán Tam bất ngờ, hỏi.
Hắn ta chỉ biết là nếu như Bộ Phương đi vào trong Điền Viên Thiên Địa thì chắc chắn là có chuyện.
- Có thì có... Nhưng sinh linh mới này không phải là nguyên liệu nấu ăn tốt cho lắm... Cũng không có nhiều mới lạ.
Ngưu Hán Tam gãi gãi đầu của mình, nói.
- Hả? Tại sao lại không mới lạ lắm?
Thế mà Bộ Phương lại có nhiều hứng thú nên hỏi ngược lại.
- À sinh linh mới này ở hai ngày trước mới xuất hiện, mới vừa xuất hiện... Đã ủi mất mấy luống cải trắng trong veo như nước, lúc ấy lão Ngưu ta còn tức giận lắm đấy!
Ngưu Hán Tam vẫn ngồi ở trên ghế nằm, bắt đầu tán gẫu cùng với Bộ Phương.
Vừa mới xuất hiện đã ủi cải trắng đi...
Lông mày của Bộ Phương bỗng nhiên nhíu lại.
- Bộ lão bản, ngươi cũng biết mà, cải trắng của chúng ta cũng chính là hoàn toàn khác biệt với những loại cải trắng bình thường, mỗi một gốc cải trắng đều vô cùng trân quý, thật sự đau lòng.
Ngưu Hán Tam nói.
- À thế thì ngươi nói một chút đi, cải trắng bị con Linh Thú trông như thế nào ủi đi?
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc hỏi.
- Heo!
Tròng mắt của Ngưu Hán Tam trợn lên, nói.
- Là cái đồ chơi gì thế?
Bộ Phương nhíu mày.
- Heo đấy!
Lỗ mũi của Ngưu Hán Tam phun ra hơi thở màu trắng, nói.
- Ngươi nói thêm một câu nữa thử xem...
Bộ Phương liếc xéo Ngưu Hán Tam một cái.
Ngưu Hán Tam sững sờ, sau đó miệng trâu bỗng nhiên cứng lại.
- Bộ lão bản à, sinh linh mới xuất hiện là một thứ có đầu heo, cùng với hai cái nhìn giống như cải trắng trong veo như nước!
Ngưu Hán Tam dở khóc dở cười, nói.
- Heo sao! Có phải Bát Bảo Trư hay không?
Bộ Phương hỏi.
- Lão ngưu nào có biết nó là cái gì đâu mà heo, so với cải trắng của lão ngưu, lão ngưu không cần biết nó là Thất Bảo hay là Bát Bảo, cứ đánh một trận trước rồi nói sau...
Hai tay Ngưu Hán Tam ôm ngực, hất cằm.
Tiên Tài Bát Bảo Trư... Bị đánh sao?
- Đưa ta đi nhìn xem...
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật một cái.
Mặc dù Ngưu Hán Tam không hiểu rõ lắm, vì sao Bộ Phương lại muốn nhìn con heo kia chứ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn Bộ Phương tiến về một nơi xa.
Đi được một lúc.
Trong bụi cỏ cao cao, có tiếng "sàn sạt" bỗng nhiên từ trong đó vang ra ngoài.
Ngay sau đó, trong ánh mắt nhìn chăm chú của Bộ Phương và Ngưu Hán Tam...
Một thân ảnh bay nhanh qua.
Nhảy lên thật cao, dáng người tròn trịa ở trên không trung hoàn toàn lộ ra bên ngoài, trên người có rất nhiều đốm đen, nhìn qua thì có chút... Có da có thịt.
Thật đúng đây chính là một con heo.
Một con heo mặt mũi trắng trắng mập mạp lại còn nhiều thịt.
Ở trên lưng Bát Bảo Trư, còn có một thân ảnh nhỏ bé đang cưỡi lên.
Bộ Phương tập trung nhìn vào đó, chính là thấy được thân hình của Tiểu Bát.
Gà đang cưỡi lưng heo sao?
Khóe miệng của Bộ Phương nhếch nhẹ một cái.
Đùi gà của Tiểu Bát đã mọc lại một lần nữa, theo sự trưởng thành của Tiểu Bát, năng lực khôi phục rất nhanh của Tiểu Bát khá nguy hiểm.
Không hổ là có thể so sánh với Tiên Tài Bát Trân Kê.
Tiểu Tam, còn lại cũng chính là Tam Nhãn Cuồng Sư đang đi theo phía sau con heo mập, từ trong bụi cỏ nhảy ra.
Sau khi đứng trên mặt đất, Tam Nhãn Cuồng Sư thở hồng hộc.
Hắn ta vốn dĩ là một đầu Cuồng Sư của Khư Ngục, ấy thế mà lại chạy không kịp một con heo...
Mà con heo này còn mang theo một con gà.
Quả thật là đánh vào mặt sư tử!
Bát Bảo Trư rơi xuống đất, đứng đối diện với Bộ Phương và Ngưu Hán Tam, tròng mắt bỗng dưng trợn tròn xoe, lỗ mũi con heo thở ra khí, không ngừng thở phì phò.
Tiểu Bát cưỡi ở trên lưng của Bát Bảo Trư, nhìn thấy Bộ Phương trong nháy mắt, cả người nổi lên da gà.
- Ha ha ha!
Đôi mắt của Tiểu Bát giống như đang sắp phun lửa ra nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương chỉ liếc mắt sang nhìn một cái, không nói lời nào.
Tiếng kêu "ha ha ha" trên lưng của Bát Bảo Trư bỗng dưng lộn nhào rơi trên mặt đất, đùi gà vung ra, chạy như điên về phía trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận