Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1478: Nhiệm vụ kỳ lạ của hệ thống (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khiến hắn trở thành trù nghệ đạo sư… Chuyện này khiến hắn thật khó xử a…
- Được… ta đồng ý.
Vào lúc Bộ Phương nói ra câu này, trong lòng vẫn có chút xoắn xuýt.
Mục Lưu Nhi và Trần quản sự đều ngẩn ra.
Bộ Phương thật sự đồng ý?
Trên bàn cơm, đám Minh Vương Nhĩ Ha cũng trợn mắt há mồm.
Cái gì? Vậy mà Bộ lão bản lại đáp ứng yêu cầu này? Bộ lão bản đây là muốn làm nhân sư sao?
- Ta đáp ứng, khi nào thì bắt đầu?
Trên mặt Bộ Phương không có biểu tình gì hỏi, đã đáp ứng, vậy hắn liền không cần do dự nữa.
Hơn nữa, hắn cảm thấy nhiệm vụ lần này của hệ thống có chút xấu xa, cư nhiên còn muốn hắn chọn đầu bếp học đồ từ trong tiểu bối của Mục gia.
Nhưng mà, đối với yêu cầu này, Bộ Phương vẫn rất hài lòng, chí ít, không cần đau đầu vấn đề lựa chọn đầu bếp học đồ như nào.
- Vậy… Vậy ngày mai đi, ngày mai ta đến đưa Bộ lão bản đến Mục gia.
Mục Lưu Nhi nói.
- Nhưng ta có một yêu cầu, thời gian dạy học phải chờ đến khi ta buôn bán xong.
Bộ Phương nói.
Dạy học là dạy học, việc kinh doanh kiếm tiền không thể mặc kệ.
- Đây là tất nhiên.
Một lần nữa, trên mặt Mục Lưu Nhi nở nụ cười.
Hai bên đều đã thống nhất xong, Mục Lưu Nhi và Trần quản sự đều mang ý cười trên mặt rời khỏi tiểu điếm.
Bộ Phương nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, gãi đầu mình.
Ngày mai bắt đầu làm nhân sư, trong lòng có một chút kích động.

Đồng gia.
Một đạo quang mang gầm rú qua.
Sau đó, chủ nhân Đồng gia Đồng Vô Địch liền xuất hiện ở đại viện Đồng gia.
Tay vung lên, thân hình Đồng Mộc Hà rơi vào trong sân.
Phụ thân Đồng Trình, cũng chính là đại trưởng lão Đồng gia Đồng Huyền từ trong phòng đi ra, nhìn Đồng Mộc Hà chật vật ở trong sân, ánh mắt co rụt lại.
Khí thế toàn thân Đồng Vô Địch khủng bố như trường long, khiến Đồng Huyền có chút ngạt thở.
- Gia chủ… cái này…
Đồng Huyền run rẩy nơm nớp hỏi.
- Đi Tiên tài bảo khố tìm mật Tam Văn Thanh Giao cho Mộc Hà ăn vào, tay cụt liền có thể sống lại, sau đó ngươi đến đại điện gặp ta.
Sắc mặt Đồng Vô Địch vô cùng âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Đồng Huyền một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.
Đồng Huyền đứng tại chỗ, toàn thân đều cứng đờ, ông ta từ trong giọng nói của Đồng Vô Địch cảm thấy một tia bất mãn.
Còn có, sao Đồng Mộc Hà lại bị trọng thương như vậy?
Chẳng lẽ… Ngân Khải quân của Đồng gia cộng thêm Đồng Mộc Hà cũng không giết chết được phàm nhân của tiểu điếm kia?
Trạng thái của Đồng Mộc Hà không tốt, một bên cánh tay đứt đoạn, máu tươi còn đang chảy, trông vô cùng đáng sợ.
- Chết… Đều chết hết! Binh lính của ta… đều chết cả rồi!
Đôi mắt Đồng Mộc Hà thít chặt, trong đôi mắt khi thì phẫn nộ, khi thì sợ hãi…
Toàn quân Ngân Khải quân đều bị diệt sao…
Nếu không phải Đồng Vô Địch xuất thủ, chỉ sợ Đồng Mộc Hà cũng phải chết.
Đồng Huyền thở ra một hơi, trong lòng bỗng nhiên có chút run rẩy, rốt cuộc con ông ta đã chọc phải loại tồn tại gì!
Nhìn Đồng Mộc Hà thê thảm như vậy, Đồng Huyền quay người đi về phía Tiên tài bảo khố.

Đại điện Đồng gia.
Sắc mặt Đồng Vô Địch lạnh lẽo ngồi trên ghế.
Khí tức khủng bố, khiến người ta run rẩy nơm nớp lo sợ.
Đồng Huyền chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, đến bên trong đại điện, đứng đối diện Đồng Vô Địch.
Đồng Huyền cung kính nói:
- Gia chủ, mật Tam Vân Thanh Giao đã cho Đồng Mộc Hà ăn…
- Tiểu điếm của phàm nhân kia…
Ầm!
Đồng Huyền vừa mở miệng còn muốn hỏi, lại bị một cái đập bàn của Đồng Vô Địch làm cho nhất thời chia năm xẻ bảy.
- Đừng có đến cái tiểu điếm kia nữa, lần này thua thiệt, phải nuốt xuống cho ta!
Đồng Vô Địch lạnh lùng nói.
Đôi mắt Đồng Huyền co rụt lại, thật không tin nổi, lần này chịu thiệt thòi lớn như vậy, Đồng gia chết bao nhiêu người? Vậy mà Đồng Vô Địch lại bảo bọn họ phải nuốt xuống?
Làm sao có thể nuốt xuống?
Rốt cuộc Đồng Vô Địch đang sợ cái gì?
- Chớ có trêu chọc, con chó kia… Trở về đi.
Hồi lâu sau, Đồng Vô Địch mới chán nản nói.
- Chó…
Đồng Huyền nhướng mày, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt không ngừng mở lớn, trong mắt hiện lên sự không thể tin nổi.
- Gia chủ… Người nói kẻ khiến Tiên Trù Giới gà bay chó sủa… là Địa Ngục Khuyển?
- Đúng… Năm đó con chó đem năm tầng Tiên tài bảo khố của các thế gia Tiên Trù Giới ăn một nửa… đã trở lại, vẫn vô cùng mạnh mẽ, vẫn…
Đồng Vô Địch thở dài nói, không ngờ tới con chó kia đã trở lại, lại do chính Đồng Vô Dịch ông ta chứng kiến.
Tin tức này chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp toàn bộ Tiên Thành.
Vì sao con chó này lại trở về khi di tích của Tiên Trù Giới mở ra?
Chẳng lẽ lại là vì… Thừa dịp lúc bọn họ tiến vào di tích, ăn vụng Tiên tài bảo khố?!
Đồng Vô Địch hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy mình nghĩ đến điểm mấu chốt, nhất thời thấy một trận đau răng.
- Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, lực lượng thủ vệ của Tiên tài bảo khố của Đồng gia cộng thêm mười tầng! Không được cho bất kỳ sinh linh vào đi vào!

Hai ngày sau, trời trong.
Mục Lưu Nhi mặc một thân váy dài đơn giản, chậm rãi đi vào Tiên Trù tiểu điếm.
Đẩy cửa tiểu điếm ra, việc buôn bán trong tiểu điếm cũng gần kết thúc.
Tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay chống lấy cằm.
Đinh linh linh.
Lục lạc treo trên khung cửa phát ra tiếng kêu.
Sau đó Bộ Phương từ trong nhà bếp đi ra, ống tay áo của tước vũ bào bị kéo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tráng kiện của Bộ Phương.
- Bộ lão bản, hôm nay bán hàng xong chưa? Nên xuất phát đi gặp các học sinh rồi.
Mục Lưu Nhi nhìn thấy Bộ Phương, trên mặt liền hiện ra ý cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Sắc mặt Bộ Phương nhất thời cứng đờ, hồi lâu sau mới thở dài một hơi.
- Được… Vậy lên đường thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận