Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1189: Đây chắc hẳn là một vị Thánh Nữ giả (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương, ta đói bụng...
Giọng nói Nghê Nhan rất êm tai, giống như giọng hót chim hoàng anh, vang vọng tại bên tai tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà.
Thế nhưng mà rất nhanh mọi người đều tỉnh ngộ lại.
Tình huống như thế nào đây
Thánh Nữ điện hạ đói bụng?
Câu nói đầu tiên của Thánh Nữ điện hạ lại là đói bụng? Bọn họ vì tìm Thánh Nữ điện hạ về mà hao tốn khí lực lớn như vậy, kết quả Thánh Nữ điện hạ chỉ một câu nàng đói bụng?
Đây là bỏ qua bao nhiêu vất vả cần cù bọn họ bỏ ra sao?
Bọn họ cố gắng muốn đem Thánh Nữ về từ chỗ Bộ lão bản như vậy là vì cái gì?
Rất nhiều người vì Thánh Nữ mà bị tên cuồng lột đồ kia cởi hết quần áo ném ra ngoài, lại là vì cái gì?
Trong lòng mọi người bỗng nhiên có chút tủi thân.
Bộ Phương và Thiên Cơ Thánh Sư đều sững sờ, nghi hoặc liếc nhìn Nghê Nhan.
Thiên Cơ Thánh Sư trên mặt có xuất hiện chút thần sắc xấu hổ, hắn ta vốn kết luận Thánh Nữ điện hạ không thể thức tỉnh nhanh như vậy, kết quả đấy...
Thánh Nữ điện hạ thật đúng là tỉnh dậy, quan trọng nhất là... Thánh Nữ điện hạ tỉnh dậy mở miệng nói câu nói đầu tiên lại không phải chào hỏi hắn ta.
Hắn ta dầu gì cũng là Thánh Sư Thiên Cơ Thánh Địa cơ mà.
Bộ Phương ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, nhìn Nghê Nhan vừa thức tỉnh, đôi mắt Bộ Phương sáng ngời. Nghê Nhan tỉnh thì có phải là đại biểu cho Tinh La Thiên Bàn có cơ hội được chữa trị hay không này?
Mặc dù Tinh La Thiên Bàn bể nát, thế nhưng mà Nghê Nhan tâm thần tương liên cùng với Tinh La Thiên Bàn còn chưa có chết, vậy có phải ý nghĩa là Tinh La Thiên Bàn còn có khả năng khôi phục hay không?
Bộ Phương sờ lên cái cằm, liếc nhìn Nghê Nhan thật sâu, cũng không còn để ý đến Mạc Thiên Cơ, quay người đi đến trong phòng bếp.
- Ngươi ngồi chờ đó đi.
Bộ Phương nói xong cất bước vào trong phòng bếp, lập tức triệu hồi nồi Huyền Vũ, châm lửa, chảo nóng, thêm dầu.
Xuy xuy...
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm nồng nặc bắt đầu bay ra từ trong phòng bếp.
Có mùi thơm của trứng, có mùi thơm của cơm, cả hai mùi thơm hỗn hợp cùng một chỗ, quấn quanh không ngớt.
Đảo nồi một hồi, đổ đồ ăn vào bên trong mâm sứ.
Bộ Phương giũ chiếc áo choàng lông vũ, bưng món cơm chiên trứng thơm phức rồi bước ra khỏi bếp.
- Ăn đi, nhân lúc còn nóng, cơm chiên trứng đó.
Bộ Phương đặt cơm chiên trứng trước mặt Nghê Nhan, nhìn nhìn người quen cũ này, Bộ Phương cũng không khỏi có chút cảm khái.
Thật không ngờ lại gặp được một người quen của Thanh Phong Đế Quốc ở đây.
Hắn đã chưa trở về Thanh Phong Đế Quốc thật lâu rồi, đúng là có chút tưởng niệm.
Nghê Nhan hít sâu một hơi, mùi hương quen thuộc này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Nhan lập tức nở một nụ cười hạnh phúc.
Nàng ta lấy ra muôi sứ, quay đầu liếc nhìn Bộ Phương.
- Vẫn là những món ăn của Bộ lão bản là làm ta khắc sâu ghi nhớ.
Ngay sau đó, Nghê Nhan dùng muôi sứ xúc một thìa cơm chiên trứng, cơm chiên trứng được tách ra, hơi nóng hôi hổi bốc lên. Bên trên mâm sứ, những hạt gạo màu vàng được bao bọc bởi trứng, sau khi chiếc muôi sứ múc lên, nó trở nên cực kỳ tơi xốp.
Cơm chiên trứng của Bộ Phương thơm cực kỳ, chỉ với một muỗng này, cả tửu lâu như bị bao trùm bởi mùi thơm của cơm chiên trứng.
A..Ô...
Đôi môi đỏ mọng của Nghê Nhan hé mở, đút thức ăn vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Da thịt trắng nõn trên mặt nàng ta ửng hồng vì hơi nóng bốc lên.
Nghê Nhan ăn càng ngày càng nhanh, tốc độ muôi sứ cũng càng ngày càng nhanh.
Thánh Nữ có thể là đói thật, một bát cơm chiên trứng, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.
Thậm chí, chiếc đĩa còn được Nghê Nhan bê lên dùng lưỡi liếm.
Đặt đĩa xuống, Nghê Nhan thở ra một hơi nóng, sờ lên bụng, cảm giác trống rỗng trong bụng cuối cùng cũng được thỏa mãn, Nghê Nhan ngả người ra ghế một cách thoải mái.
Các đệ tử của Thiên Cơ Thánh Địa xung quanh đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên Thánh Nữ xuất hiện trước mặt bọn họ mà không có khăn che mặt, Thánh Nữ thực sự rất đẹp.
Nhưng mà... Thánh Nữ điện hạ bình thường không phải như thế này mà... Thánh Nữ điện hạ ưu nhã cỡ nào, cao quý cỡ nào, như tiên giáng trần vậy á. Có khi nào sẽ lộ ra bộ dáng quỷ chết đói đầu thai này chứ?
Đây... Thật là Thánh Nữ điện hạ của bọn họ sao?
Mạc Thiên Cơ cũng có chút nghi hoặc.
Hắn ta kéo ghế ngồi bên cạnh Nghê Nhan, nhìn Nghê Nhan thật sâu.
- Thật đáng mừng. Thánh Nữ điện hạ không có bị thương. Thực sự là may mắn. Bây giờ Thánh Nữ đã tỉnh lại, cũng đã đến lúc cùng bản tôn trở về Thánh Địa rồi chứ nhỉ?
Thiên Cơ Thánh Sư vừa nói vừa nhìn Nghê Nhan.
Bộ Phương lau vết nước trên tay, cũng ngồi đối diện với Nghê Nhan, lạnh nhạt quan sát.
Đám đệ tử Thánh Địa cũng đều vạn phần chờ mong nhìn Nghê Nhan.
Nhưng mà phản ứng của Nghê Nhan khiến tất cả cùng ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Nghê Nhan quay đầu lại, cau mày nhìn Mạc Thiên Cơ, môi đỏ mọng giật giật, nói:
- Ngươi là ai? Ta tại sao phải cùng ngươi trở về thánh địa?
Ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người ngây dại.
Thánh Nữ điện hạ đang nói cái gì đấy! Nàng như thế nào lại không biết Thánh Sư đại nhân chứ!
Làm sao nàng có thể nói chuyện với Thánh Sư một cách thô thiển như vậy?
Đây nhất định là một vị Thánh Nữ giả!
Mạc Thiên Cơ nhíu mày thật chặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên im lặng, ánh mắt vô cùng thâm thúy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nghê Nhan.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn ta co rụt lại, bởi vì hắn ta nhận ra ánh mắt Nghê Nhan dường như không phải giả, thật sự là không nhận ra hắn ta.
Cái này...
- Ngươi có biết thân phận của chính mình là gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận