Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1529: Phải cởi sạch y phục à? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hệ thống cho hắn một con vịt làm nguyên liệu nấu ăn, đây là muốn hắn làm vịt nướng à? Bộ Phương có hơi ngẩn người.
Nhìn thấy con vịt lông bảy màu kia, đúng là nguyên liệu nấu ăn mà hệ thống cung cấp càng ngày càng kỳ lạ mà. Vịt bảy màu, liệu thịt có phải cũng bảy màu không?
Con vịt kia ghé trên lò đài, uốn éo cái cổ dài miệng mở ra phát ra tiếng kêu khàn khàn. Trong miệng còn phun ra tiên khí.
Hả?
Lúc này Bộ Phương mới phát hiện sự bất thường của con vịt này. Vươn tay bắt lấy cổ nó, nhấc lên. Nó há miệng, trong miệng không ngừng có tiên khí nhả ra.
- Hệ thống biết ta phải nấu ăn cho tỷ tỷ của Tiểu U nên chọn một con vịt có tiên khí bắn ra bốn phía như thế à?
Thực ra theo như Bộ Phương nghiên cứu thì lời nguyền rủa trên người Tiểu U có thể dùng món ăn có tinh khí nồng đậm là có thể áp chế. Giống như cơm Long Mễ, nguyên liệu nấu ăn sử dụng đều là những thứ có tinh khí vô cùng nồng đậm.
- Vịt Thất Thải Bổ Thiên sinh trưởng tại Minh Ngục, có thể bay, miệng có phun ra tinh khí và tiên khí. Biểu tượng ánh sáng, ăn sương sớm, gõ linh thạch, vô cùng đẹp.
Hệ thống nghiêm túc giới thiệu một phen về vịt Thất Thải Bổ Thiên.
- Vịt Thất Thải Bổ Thiên? Tên rất bá đạo.
Bộ Phương hơi sững sờ nhìn con vịt trong tay mình, không khỏi đập vào miệng một cái.
- Hệ thống à, con vịt này thật sự có thể vá trời sao?
Bộ Phương hỏi.
Hệ thống.
- …
Ngươi bị ngu à.
Phát hiện ra hệ thống không trả lời, Bộ Phương cũng giật giật khóe miệng, hắn cũng chỉ nói đùa chút thôi.
Nếu có thể vá trời, vậy thì con vịt này nhất định là sự tồn tại thượng thiên, há lại để cho mình làm nguyên liệu nấu ăn.
Bộ Phương sờ sờ cằm sau đó vươn tay vỗ vào da thịt dày cộm của con vịt.
Con vịt khàn khàn hô vài tiếng, trong miệng lại có tiên khí nồng đậm dâng lên.
- Thịt vịt nướng à… không tệ.
Trong lòng Bộ Phương có chút chờ mong.

Quán ăn Tiên Trù.
Bọn người Kim Giáp hiếu kỳ ngồi trên ghế, bọn họ ngồi đối diện với hướng nhà bếp, nhưng lại không thấy rõ lắm cảnh tượng ở bên trong. Loại bố trí này khiến người ta cảm thấy tò mò.
Địa Ngục đương nhiên cũng có quán ăn, nhưng thật gia Địa Ngục là một thế giới lớn hoàn chỉnh, còn lớn hơn cả Tiên Trù.
Bộ Phương cũng muốn tới Địa Ngục tìm nguyên liệu nấu ăn. Bên trong Địa Ngục có vô số nguyên liệu nấu ăn đều là đỉnh phong.
Cỏ Hoàng Tuyền đặt ở Tiên Trù giới cũng là nguyên liệu nấu ăn không tệ.
Lúc trước chẳng qua Bộ Phương lấy cỏ Hoàng Tuyền một lá. Nếu là cỏ Hoàng Tuyền sáu lá, Hoàng Tuyền Đại Thánh sợ là muốn liều mạng với Bộ Phương.
Cho dù là có Cẩu Gia bảo vệ thì Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng không sợ chết mà truy sát đến cùng.
Trong Địa Ngục mọi người đều biết, Hoàng Tuyền Đại Thánh vô cùng keo kiệt.
- Nhìn thì nhỏ nhưng không khí có vẻ không tệ.
Lạc Cơ hơi nhướng vòng eo lên, cái dáng vẻ bốc lửa này khiến Kim Giáp hơi híp híp mắt.
Lưỡi Hái Tử Thần thu nhỏ lại, thành một sợi dây chuyền được nàng treo ở trước ngực. Sợi dây chuyền này buông xuống, vừa vặn ở khe ngực trắng nõn, tràn ngập vẻ mị hoặc.
U Cơ ngồi yên tĩnh tại chỗ, nhắm mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tiểu U thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh U Cơ.
U Cơ ở đâu đương nhiên Ngân Giác cũng ở đó. Hai tay hắn chống lấy cằm ngây người nhìn U Cơ.
Địch Thái Giới Chủ bước vào quán ăn, cả người đều ngây ngốc. Trên thế giới này ngoại trừ con chó ghẻ kia thì không còn thứ gì có thể khiến lòng hắn gợn sóng. Vậy mà vừa bước vào quán ăn này… Địch Thái Giới Chủ phát hiện tâm mình lại đang rung động kịch liệt!
Đó là một là rung động mà không hề có lý do gì cả. Giống như cảm nhận được một sức mạnh vô thượng! Nhưng mà chỉ là một quán ăn nhỏ sao lại có sức mạnh vô thượng được? Con chó ghẻ kia? Không thể nào!
Trù khi con chó ghẻ kia ăn trọn hết Thiên Đạo trong Tiên Trù giới, như thế còn có thể được xưng tụng là vô thượng. Nhưng con chó kia chỉ ăn có vỏn vẹn một cái Thiên Đạo, cho dù có thể tiêu hóa hoàn toàn hắn cũng không sợ!
Cái cảm giác cổ quái này, từ đâu tới?
Địch Thái Giới Chủ hít sâu một hơi, xoa xoa sợi tóc vàng óng của mình. Ánh mắt hắn lướt quanh đánh giá toàn bộ quán ăn. Nhỏ hẹp nhưng không có cảm giác bị đè nén, sạch sẽ không hề dơ bẩn. Bàn ăn bố trí ngay ngắn trật tự mà vị trí cũng vô cùng đặc biệt.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cầu toàn!
Địch Thái Giới Chủ kinh ngạc mà đánh giá quán ăn một hồi. Sau đó hắn toét miệng ra, lộ một nụ cười hài lòng.
Khó trách tên đầu bếp nhỏ kia có thể từ chối yêu cầu làm đệ tử Ký Danh của hắn. Xem ra đúng là còn chuyện cần phải xác minh.
Đi tới kéo một cái ghế, ngồi xuống. Vừa hay ngồi bên cạnh Kim Giáp.
Thân hình Kim Giáp to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ vậy. Hắn ngồi ở đó khiến cho không gian nhỏ đi nhiều.
Địch Thái Giới Chủ tươi cười ngồi xuống, nghiêng đầu qua liếc nhìn Kim Giáp một chút. Nhìn thấy bắp thịt hắn to lớn hùng tráng thì nhất thời sáng mắt lên.
- Tri âm!
Một tiếng hét lên khiến cho toàn bộ người trong quán ăn đều kinh hãi.
Kim Giáp cũng ngẩn cả người nhìn về phía Địch Thái Giới Chủ ngồi bên cạnh hắn. Địch Thái Giới Chủ vươn tay, mặt mũi tràn đầy say mê vuốt ve trên thân thể Kim Giáp.
Lúc bình thường Kim Giáp sẽ không mặc áo giáp, bời vì người hắn quá to lớn, mặc áo giáp khá khó chịu.
- Ngươi làm cái gì đấy?
Mặt mũi Kim Giáp tràn đầy hoảng sợ nhìn Địch Thái Giới Chủ đang vuốt ve cơ thể hắn, tròng mắt trừng như muốn rách cả ra.
- Khí tức tràn đầy nghệ thuật, xem ra ngươi chính là người đồng đạo. Bắp thịt này, dáng người này, thật sự sẽ giúp nghệ thuật trần trụi đạt đến đỉnh phong…
Địch Thái Giới Chủ nói ra.
Hắn vừa vuốt ve, vừa say mê ngắm nhìn.
- Tê dại con chim luôn…
Toàn thân Kim Giáp run rẩy,… tên này bị bệnh à!
Uỳnh!
Trên thân Kim Giáp nhất thời bắn ra một luồng khí tức lớn, khí tức kia chấn động đánh bay Địch Thái Giới Chủ ra ngoài, lăn lộn trên không trung. Hắn vừa ôm đầu vừa ôm lấy hạ thân. Xoẹt một tiếng, y phục trên người lại bị xé rách lộ ra thân thể trần trụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận