Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2727: Vừa vừa thôi là được rồi (1)

Bóng người trần truồng chỉ có mình Bộ Phương thấy được.
Đó là một thiếu nữ trần như nhộng, trắng trẻo nõn nà mà đi ra từ bên trong ngọn lửa dày đặc.
Mái tóc đỏ rực tùy ý xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp, ung dung, hoa lệ, có chút kiêu ngạo khó thuần.
Mỹ nhân này xinh đẹp nóng bỏng như lửa, cảm giác như có một bàn tay đang nắm cổ họng ngươi, để mặc cho người phụ nữ đó tiến đến gần, cảm giác nghẹt thở đến mê người.
Ngọn lửa đỏ rực lưu chuyển cứng nhắc như một chú chim non mới tập bay.
Ngọn lửa bao quanh lấy thân thể nàng, che đi những chỗ riêng tư trên cơ thể trắng nõn như bạch ngọc.
Nhưng chính vì như vậy mới khiến nàng càng trở nên bí ẩn mê người.
Bàn chân trắng nõn mà óng ánh t, phảng phất như bạch ngọc trắng ngà được mài ra một cách tỉ mỉ.
Nàng bước ra từ trong vỏ trứng, bước đến trong ánh lửa chập chờn.
Tựa như đại biểu một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu hủy hết thảy mọi thứ.
Thời gian tựa hồ như đã dừng lại trong một khắc này.
Bộ Phương mặc tước vũ bào trên người, hắn lãnh đạm mà nhìn cả quá trình từ khi nàng ở trong vỏ trứng, lột vỏ, chậm chạp tới gần...
Chu Tước Phù Tang?
Bộ Phương hơi sửng sốt, dường như có chút hồ nghi, bởi vì Chu Tước trong ấn tượng của hắn... Không giống như vậy.
Trong ấn tượng của hắn…. Chu Tước là một nữ hán tử hơi tùy tiện!
Ừm... Không thấy lúc Chu Tước Phụ Thể đã bạo lực như vậy sao?
Nhưng bây giờ, Chu Tước ở trước mặt lại như mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh của thần vậy.
Nàng xinh đẹp không sao tả xiết, cao quý đến không đành lòng khinh nhờn.
Nàng khỏa thân, hỏa diễm quấn quanh người che đi những chỗ riêng tư của nàng, như ẩn như hiện, nhưng chính là như vậy mới khiến nàng trở nên càng quyến rũ, càng hấp dẫn người hơn.
Bộ Phương nhướng mày.
Người thiếu nữ kia đã tới bên cạnh Bộ Phương.
Nàng nâng cánh tay ngọc ngà mà khoác lên trên vai Bộ Phương.
Nàng không cao bằng hắn, đôi tay thanh tú hơi rướn lên, dường như muốn mơn trớn khuôn mặt của Bộ Phương.
Hử?
Bộ Phương chau mày.
Bàn tay của nữ nhân nóng rực như lửa, chạm vào da thịt hắn, làm hắn cảm giác như da mặt mình muốn cháy đến nơi rồi.
Bộ Phương cảm thấy bàn tay nàng như vừa được lấy từ trong đống lửa ra mà đặt lên trên mặt mình.
Chu Tước, rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Trong lúc nhất thời, Bộ Phương cũng không động đậy, chỉ đứng đó mà nhìn người thiếu nữ.
Hắn muốn xem xem... Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì.
Nàng tựa như một mỹ nữ quấn quanh lấy người Bộ Phương.
Dường như muốn leo lên người Bộ Phương, quấn quanh eo của hắn, không muốn rời.
Thái độ thờ ơ của Bộ Phương dường như đã kích thích nàng, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp của nàng còn kề áp tới gò má của người nào đó...
- Vừa vừa thôi là được rồi nha...
Bộ Phương giật giật khóe miệng.
Hắn đưa tay ra chặn khuôn mặt của nàng lại.
Nàng giật mình một cái...
Sau đó, con ngươi đột nhiên trở nên sắc bén.
Đó là ý chí cao ngạo, là ý chí thuộc về vua của các loài chim.
Tựa như muốn đè ép Bộ Phương xuống người mình.
- Không đúng...
Bộ Phương nhướng mày.
- Ngươi không phải Phù Tang!
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Lúc trước, hắn nghĩ rằng người thiếu nữ này chính là Chu Tước, nhưng thực ra, nàng ta cũng không phải là Chu Tước.
Tinh Thần Hải đang sôi trào không ngừng, dường như vì sự xuất hiện của người phụ nữ này cuộn trào.
- Người phụ nữ này là Phù Tang... Nhưng... cũng không phải là Phù Tang mà ngươi biết.
Giọng nói lười biếng của Kỳ Lân lão đại vang lên trong đầu Bộ Phương.
Bộ Phương cứng người lại.
Hai tay của thiếu nữ kia đã khoác lên trên bả vai hắn, ngọn lửa quấn quanh cháy rực.
Mái tóc đỏ tựa như đang cháy hừng hực.
Đôi môi đỏ nóng rực chạm tới khuôn mặt của Bộ Phương.
Bộ Phương hơi giậm chân, một tiếng bịch vang lên, mặt đất nổ tung.
Bộ Phương nhanh chóng lùi lại.
Nhưng vòng eo mềm mại không xương của người phụ nữ kia lại tiếp tục áp sát vào hắn...
Tựa như muốn hòa làm một với thân thể hắn vậy.
Hình như Bộ Phương có hơi phát cáu.
Người phụ nữ này không phải Phù Tang, hay nói cách khác... Đây là ý chí đang ngủ say của Chu Tước trên Trái Đất.
Giờ việc Bộ Phương phải làm là chinh phục ý chí của nàng.
Những Khí Linh khác, có lẽ cũng có tình huống như vậy, cần hắn phải đi chinh phục...
Trong Tinh Thần Hải.
Thực thể của thần thức đang ngồi xếp bằng trên thực đơn Trù Thần bỗng mở bừng mắt ra.
Vù...
Dường như có một đạo ánh sáng màu vàng bắn ra từ trong đôi mắt hắn.
Thần thức hóa thành hai đạo ruy băng màu vàng kim bắn ra từ trong đôi mắt của Bộ Phương.
Bộ Phương đưa tay ra tóm lấy hai đạo ruy băng đó rồi ném mạnh ra, hai đạo như thể có ý thức mà tự động xoay tròn, trực tiếp bay về phía người phụ nữ kia.
Buộc nàng lại thật chặt...
- Ta đã nói rồi... vừa vừa thôi.
Bộ Phương bĩu môi mà nói.
...
Ầm!
Cự Kình to lớn như thể một ngọn núi cao ngất đang ép xuống.
Cự Kình có hình thể còn lớn hơn Bảo Thạch Hào mười vạn tấn nữa, khiến người khác có cảm giác áp bách kinh khủng.
Nó nhảy lên khỏi mặt biển, tạo ra luồng sóng biển như cuồng phong thét gào.
Hả?
Đám người Hải thần Poseidon kêu lên đầy kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Bộ Phương ở bên dưới lại bị một ngọn lửa đỏ rực bao phủ, nối liền với quả trứng thần bí kia!
Chẳng lẽ bảo bối trong điểm phong ấn linh khí này đều bị người Hoa Quốc đó cướp đi hết rồi sao?
Hải thần Poseidon sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy, hắn ta vất vả chạy từ vùng biển ở Đại Tây Dương đến Nam Hải, chẳng lẽ lại tay không mà về sao?
Không thể, tuyệt đối không thể được!
- Efes! Nuốt hắn!
Ánh mắt của Hải Thần Poseidon cứng lại, hắn ta gầm thét.
Sau lưng hắn ta, sóng thần phóng lên cao, hắn là bá chủ đại dương, là vị thần của biển cả!
Cự Kình lạnh mắt, nó há to miệng rồi phun một cột nước ra.
Miệng của nó tựa như một mảnh trời to lớn phủ xuống!
Đột nhiên.
Trong ánh lửa kia.
Một đạo kim quang bắn phụt ra.
Tất nhiên là Hải Thần Poseidon nhìn thấy được.
Chủ yếu là do đạo kim quang kia quá rõ ràng!
Vèo...
Chi chi chi...
Một con tôm tít màu vàng nổi lên, treo lơ lửng trước cự kình rồi giơ móng vuốt ra.
- Tôm tít ?
Hải Thần Poseidon giật giật khóe miệng, nhìn thấy cảnh này, hắn ta có hơi buồn cười.
Một con tôm tít mà lại đòi khiêu khích trước mặt Cự Kình?
Đây là đang diễn hài sao?
Tôm tít là loại sinh vật sống ở tầng dưới cùng của đại dương… Đối mặt với linh thú cấp SS Efes mà hắn ta tự mình bồi dưỡng, tôm tít chẳng khác nào một con kiến hôi cả.
Cự Kình há to miệng ra, thậm chí nó còn không nhìn thấy được Tiểu Bì nhỏ bé nữa.
Chủ yếu là thân hình Tiểu Bì so với cơ thể không khác nào tòa núi lớn của Cự Kình kia, nó chỉ là một con kiến thôi .
Nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không thấy được.
Cự Kình há miệng cắn xuống.
Bỗng nhiên.
Một đạo kim quang sáng chói bắn thẳng lên bầu trời.
Cự Kình ngẩn ra.
Con ngươi to lớn đảo quanh mà, nhìn xuống con tôm tít nhỏ bé trước người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận