Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1133: Hoàng Tuyền Thảo trên bờ sông Hoàng Tuyền (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Sở Trường Sinh rời khỏi giường, xoa xoa một đầu đầy tóc bạc, bước đi trên sàn gỗ ngoài hành lang. Ông ta đi chân trần, ánh mắt mơ mơ màng màng, nhiều thiết bị trong phòng là thứ mà ông ta chưa từng thấy trước đây, chẳng hạn như phòng tắm mà Bộ Phương nói, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng sau khi sống nhiều ngày như vậy, Sở Trường Sinh cũng đã quen thuộc với những thiết bị này, phải nói là bọn nó rất tiện lợi.
Lúc đi xuống lầu, Sở Trường Sinh sửng sốt một chút, bởi vì ông ta nhận ra phòng bếp hôm nay có vẻ yên tĩnh hơn mọi ngày.
Ở cửa phòng bếp, thân hình to lớn của Tiểu Bạch chắn ngang, ngăn cản tầm nhìn của ông ta, không cho ông ta nhìn vào.
Kể từ khi Tiểu Bạch nuốt Thí Thần Cung của Yến Thành, nó đã rơi vào trạng thái tiến hóa, hiện tại vẫn đang tiếp tục tiến hóa, không biết khi nào mới hoàn thành.
Ngày thường, vào thời điểm này đáng lẽ đã có tiếng nấu nướng trong bếp, nhưng lúc này lại vô cùng yên tĩnh.
Trong tửu lâu cũng không có bất kỳ tiếng ồn ào náo động nào, điều này khiến cho Sở Trường Sinh cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi tới trong tửu lâu, con chó đen thui ngày nào cũng nằm ngủ dưới gốc cây Ngộ Đạo đã biến mất, thuyền U Minh cũng biến mất, cả quán cũng trở nên vắng vẻ.
- Bọn họ đều chạy đi đâu hết rồi? Sao lại không có ai ở đây?
Sở Trường Sinh ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ hôm nay không buôn bán à?
Sở Trường Sinh giật giật khóe miệng, đi tới mở cửa ra vào, bịch một tiếng, có tiếng mảnh gỗ va chạm vào nhau.
Ông ta vừa nhìn lướt qua thì thấy một tấm biển gỗ treo trên cửa ghi là tạm dừng buôn bán.
Thật sự chính là tạm dừng buôn bán à... Bộ Phương mang theo Cẩu gia và Tiểu U đi đâu chứ?
Đột ngột tạm ngừng buôn bán?
Sở Trường Sinh ngẩn người, vậy ông ta hôm nay không có việc gì để làm sao?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Sở Trường Thành chợt nheo lại, sau khi lắc lắc mái tóc bạc, ông ta bước ra khỏi tửu lâu, đi về phía đường cái tới Thiết Tiên Thành.
Nắm lấy hai tay, lảo đảo bước chân vào đối diện Phượng Hiên Các.
Nếu hôm nay đã không có việc gì làm thì đi hồi tưởng lại những gì ông ta đã làm trước đây vậy.
Ví dụ như...đến nhiều tửu lâu khác nhau nếm thử các món ăn của những tiểu tử kia, xem bọn họ có tiến bộ hay không.
Ông ta tuyệt đối không phải là đang đi ăn chùa đâu nha, ông ta sẽ đưa ra lời khuyên rất đúng trọng tâm đấy.
Vậy trước tiên bắt đầu đi từ tửu lâu của Mộc Chanh muội tử đi.
Trường nhai mười dặm, cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù mới là sáng sớm, nhưng tửu lâu hai bên trường nhai đã sớm khí thế ngất trời, các loại tiếng mời rao hàng vang mãi không dứt.
Tinh thần Mạc Lưu Cơ vô cùng phấn chấn đi ra khỏi tửu điếm, không thể chờ đợi được đi đến Thao Thiết tửu lâu.
Rượu của Bộ lão bản mà hắn ta tâm tâm niệm niệm, cực kỳ nóng lòng muốn nếm thử.
Thiên Cơ Thánh Nữ mặc váy lụa mỏng màu trắng, bước theo ra từ trong tửu lâu, bước đi phong độ, bay bổng như tiên.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước Thao Thiết tửu lâu.
Tuy nhiên, điều khiến bọn họ câm lặng không nói nên lời chính là cánh cửa của Thao Thiết tửu lâu bị đóng chặt.
Phía trên treo một tấm biển gỗ ghi tạm ngừng buôn bán.
Mạc Lưu Cơ mặt không nói nên lời, đã nói rồi đấy tín nhiệm giữa người với người đâu này? Ngày hôm qua không phải nói sáng sớm nay cho mình đến xếp hàng sao?
Kết quả... Hôm nay lại tạm dừng buôn bán? Đây là hạ quyết tâm không để cho mình uống được rượu ư?
- Thánh nữ điện hạ, có phải Bộ lão bản bởi vì thấy ngài nên chột dạ đóng cửa chạy đi không?
Mạc Lưu Cơ quay đầu lại, nheo mắt hỏi thánh nữ.
Thiên Cơ Thánh Nữ nhìn chữ viết quen thuộc trên cửa kia, cặp môi đỏ mọng dưới khăn che mặt nhếch lên.
- Quả nhiên vẫn là phong cách Bộ lão bản, nói tạm dừng buôn bán là tạm dừng buôn bán luôn.
Cười cười, Thiên Cơ Thánh Nữ cũng không có để ý, nắm hai tay quay người bước về tửu điếm.
Cái mũi sưng đỏ của Mạc Lưu Cơ phồng lớn hóng chuyện, phong cách Bộ lão bản?
Hai người kia... Quả nhiên có chuyện gì bí mật!
...
Minh Khư, Địa Ngục.
Trên bầu trời tối tăm mờ mịt, mây đen chậm rãi lay động theo chiều gió, gây cho người ta một cỗ cảm giác áp lực vô hình.
Địa Ngục rộng lớn vô biên, được tạo thành từ những ngọn núi đá màu lục lam liên tiếp, thảm thực vật thưa thớt, nhưng linh khí phong phú nồng đậm trong không khí rất kinh người.
Những đốm sáng trắng xuất hiện trong không khí, chẳng bao lâu nữa có trận cuồng phong gào thét.
Gió cuồn cuộn biến thành một cơn lốc xoáy cuốn lớp bụi trên mặt đất lên cao tựa như tiếng rồng gào thét.
Ngay sau đó, một trận pháp được tạo thành từ các đốm sáng trắng xuất hiện trên bầu trời.
Một hồi vù vù.
Ánh sáng tiêu tan đi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, từ trong trận pháp đó, một vài bóng người bước ra.
Sợi dây nhung buộc tóc của Bộ Phương bị gió thổi đứt, từng sợi tóc đen bay phiêu dật trên đầu.
Minh Vương Nhĩ Ha ngửi ngửi thấy khí tức quen thuộc, thở nhẹ ra một hơi, không ngờ lại trở về với Minh Khư dễ dàng như vậy.
Không có sự áp chế của Đại Đạo Pháp Tắc, cảm giác toàn thân thật nhẹ nhõm.
Tiểu U cũng như vậy, nàng đã không biết bao lâu chưa có trở lại Minh Khư rồi, nhìn xem bốn phía bùi ngùi mãi không thôi.
So với Tiềm Long đại lục, Minh Khư cằn cỗi hơn một chút.
- Đi thôi, không có gì đặc biệt để nhìn cả. Gần khu vực sông Hoàng Tuyền, không có một thảm thực vật bình thường nào có thể sống sót, tất cả những gì có thể tồn tại đều là linh dược của trời đất.
Cẩu gia toàn thân thịt mỡ phát run, ngáp một cái, dẫn đầu đi về phía trước.
Nó đi những bước đầy mê hoặc, cặp mông béo ú của nó uốn éo vặn vẹo.
Minh Vương Nhĩ Ha đi theo sau, nhìn cặp mông chó đang vặn vẹo, không khỏi cong môi nhếch mép cười nhạo.
- Đồ chó ghẻ lẳng lơ.
- Ngươi nói cái gì? Muốn đánh nhau phải không?
Lỗ tai Cẩu gia khẽ động, lập tức quay đầu lại, mắt chó liếc nhìn Minh Vương.
Minh Vương Nhĩ Ha nhướng mày, vén tay áo lên, ậm ừ:
- Đi thôi, bản vương còn sợ tên chó ghẻ ngươi sao?
Tiểu U mặt không biểu tình giật giật khóe miệng, đôi tay thanh tú nâng lên bưng kín mặt.
Bộ Phương hơi thở trầm trọng, áp lực trên đại địa này còn lớn hơn Tiềm Long đại lục rất nhiều, hắn cảm thấy cơ thể dường như trở nên rất nặng nề.
Mỗi một bước bước ra, cũng muốn hao tốn khí lực cực lớn.
- Quen dần là tốt rồi, nồng độ linh khí ở Minh Khư Địa Ngục cao hơn Tiềm Long đại lục nhiều lắm, dù sao đẳng cấp Tiềm Long đại lục quá thấp, nếu không phải vị trí địa lý của Tiềm Long đại lục quá mấu chốt, căn bản là sẽ không lọt vào mắt xanh của đại nhân vật Minh Khư đâu.
Tiểu U liếc nhìn Bộ Phương.
Nàng giơ tay lên, một đám minh khí đen kịt quấn quanh phía trên cánh tay của nàng.
Cánh tay giơ lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Bộ Phương.
Con mắt Bộ Phương sáng ngời, hắn có thể cảm nhận được khi lòng bàn tay của Tiểu U chạm vào, cơ thể hắn đột nhiên trở nên dễ dàng cử động hơn rất nhiều.
Cảm giác ban đầu giống như một tảng đá đè nén hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
- Minh Khư Địa Ngục đất rộng của nhiều, thần dược thực sự tồn tại, sau này ngươi sẽ biết. Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu cho ngươi thần dược, ngươi cũng không có khả năng nấu nướng được đâu.
Cẩu gia tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị với Minh Vương, ai cũng không để ý tới ai.
- Thần dược sao?
Bộ Phương nhẹ gật đầu, tim Thao Thiết so với thần dược còn kém một chút, nếu như không phải hắn khéo léo kĩ thuật giỏi, căn bản cũng không có biện pháp hoàn thành nấu nướng.
Bộ Phương ngược lại là rất cảm thấy hứng thú đối với thần dược.
- Không chỉ là thần dược, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn Thần cấp, tại Tiềm Long đại lục có tồn tại Thần Linh Cảnh nhưng là nguyên liệu nấu ăn Thần Linh Cảnh thì tương đối ít rồi, dù sao muốn dựng thành nguyên liệu nấu ăn cấp độ này cũng cần tích lũy đầy đủ linh khí.
Cẩu gia tiếp tục nói.
Bộ Phương nhẹ gật đầu.
- Ngươi không phải là phải đi tìm Hoàng Tuyền Thảo sao? Muốn cấp độ nào?
Cẩu gia hỏi.
Hoàng Tuyền Thảo sinh trưởng tại bờ Sông Hoàng Tuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận