Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1117: Minh Khư… tam ngục. (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngọc Hằng Thánh Sư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn tốt chứ?
Bà lão chống quải trượng, đứng tại chỗ ngẩng cao đầu lên, những nếp nhăn già nua trên mặt xếp chồng lên nhau, càng biểu hiện vẻ tang thương.
Phía trên bầu trời, toàn thân Ngọc Hằng Thánh Sư như phát ra ánh sáng, tựa như một vị thần linh giáng trần, xung quanh là từng trận pháp óng ánh quanh quẩn, trận pháp gầm thét mang theo sức mạnh tối cao.
- Mạc bà bà... ngươi già đi rồi.
Ngọc Hằng Thánh Sư nhẹ nhàng như nước, cả người hắn ta nhìn qua như thiếu niên tuổi hai mươi.
Ánh mắt của hắn ta rạng rỡ, nhìn bà lão đang ngẩng đầu, bên trong đôi mắt ấy là vẻ phức tạp, không khỏi mở miệng nói:
- Năm tháng thôi thúc khiến người ta già đi. Mấy trăm năm trôi qua, hoa nở cũng đã rơi, chẳng phải người già đi là chuyện rất bình thường sao?
Mạc bà bà chống quải trượng, nhẹ nhàng nói.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bà cũng không nhìn Ngọc Hằng Thánh Sư nữa mà run rẩy đi đến phía bên trong Thao Thiết Cốc.
Trận pháp xung quanh người Thánh Sư dần dần yên lặng, sau đó tan biến mất, ánh sáng cũng từ từ dịu đi.
Vị Thánh Sư cất bước đi xuống, xuất hiện bên cạnh người Mạc bà bà.
Mái tóc dày đen nhánh rủ xuống đến thắt lưng, mượt mà tản ra như một chiếc quạt.
Hắn ta cùng đi bên cạnh Mạc bà bà.
Mạc bà bà cười lên một tiếng, chống nạnh và tiếp tục đi.
Lúc vừa vào đến Thao Thiết Cốc.
Mạc bà bà và Thánh Sư chắp tay, có một chút hoài niệm hiện trên khuôn mặt của hai người.
- Bao nhiêu năm rồi không đến Thao Thiết Cốc. Khi Thao Thiết Cốc còn huy hoàng, ta và ngài đều đã từng thể hiện dáng vẻ phong nhã tài hoa ở đây.
Mạc bà bà nói.
Thánh Sư gật đầu, năm đó Thao Thiết Cốc cực kỳ hùng mạnh, áp đảo nhiều Thánh Địa khác. Lúc ấy, cốc chủ Thao Thiết Cốc rất có uy danh ở Thánh Địa, là dạng người tài năng xuất chúng, khiến cho các Thánh Chủ còn lại đều lu mờ.
Khi đó Thao Thiết Cốc là một nơi vô cùng hấp dẫn đối với vô số cường giả. Những người cao quý của Tiềm Long Vương Đình đều hội tụ tại đây vui vẻ trò chuyện, giao lưu cùng nhau.
Thời đại lúc ấy là một thời đại tươi đẹp, một thời đại mà khiến người ta nhớ mãi.
Tuy nhiên sau nhiều năm đã trôi qua như vậy, Thao Thiết Cốc cũng trở nên hiu quạnh, cô đơn. Những người kinh tài tuyệt diễm của thời đại đó đều đã trở thành nhân vật lỗi lạc một phương.
Một số trở thành Thánh Sư, những người khác thì trở thành tồn tại cấp giáo chủ như hai người Mạc bà bà và Tử Tôn.
- Thao Thiết Cốc đã thay đổi rất nhiều, chỉ thấy được mơ hồ bóng dáng năm đó. Hồ Lạc Nhật vẫn còn đó nhưng hoa đình lại đã không còn nữa.
Thánh Sư chắp tay lại, bước đến bên hồ Lạc Nhật, nơi có gió lộng hùng vỹ thổi như bàn tay nhỏ nhẹ nhàng mơn man trên mặt hắn ta.
Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, mênh mông vô tận.
Lúc trước trên mặt hồ có một tòa đình lớn có tên là Vọng Hoa Đình. Trong đình có vô số thiên tài hội tụ, cùng nhau uống trà, tâm đắc trao đổi kinh nghiệm tu luyện.
Lúc trước, vẻ đẹp Mạc bà bà cũng là nổi bật lấn áp tất cả, là Thánh Nữ của Thiên Cơ Thánh Địa, đương nhiên là đẹp không sao tả xiết.
Đáng tiếc… thời gian là một con dao vô tình.
Thánh Sư quay đầu nhìn thoáng qua nét già nua chưa hề nghĩ đến của Mạc bà bà, hắn ta thở dài một hơi.
Một chút suy nghĩ lo lắng còn sót lại trong lòng Mạc bà bà cũng tan biến, bà nhếch môi lên cười một tiếng.
Bà để những tâm tư lúc trước theo gió cuốn đi.
- Mạc bà bà chuyển đến nơi này, là muốn thưởng thức thức ăn ngon của Thao Thiết Cốc sao?
Thánh sư nhìn Mạc bà bà, vừa cười vừa nói.
Hai người đi chậm rãi theo dọc bên hồ Lạc Nhật, đi rất nhàn nhã.
Mạc bà bà một tay giữ eo, khom lưng, lắc đầu cười, chống gậy bước đi một cách run rẩy.
- Chẳng lẽ bà bà còn tính đến chuyện khác?
Thánh Sư hơi híp mắt lại, trịnh trọng nói.
Thiên Cơ Thánh Địa, tính trời tính đất tường tận chuyện thiên hạ…
Mạc bà bà với tư cách tồn tại cấp giáo chủ Thiên Cơ Thánh Địa lỗi lạc một phương chắc chắn không có lí do gì mà vô duyên vô cớ đi đến Thao Thiết Cốc.
Dù sao thì bây giờ Thao Thiết Cốc cũng đã đi xuống, không còn thế thế lực phồn hoa như năm xưa.
- Ngọc Hằng Thánh Sư nói không sai, lần này ta đến đây là để thưởng thức đồ ăn ngon… Năm ấy, Thao Thiết Cốc là nơi nổi tiếng thức ăn ngon, hưởng lời ngợi khen của cả Tiềm Long, ta đến nay vẫn không quên được những mỹ vị ấy. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, ta lại đến Thao Thiết Cốc ôn lại cảm giác ngày nào.
Mạc bà bà nói.
Hai người họ đi tiếp, đi ngang qua rất nhiều ngôi làng được tu sửa trở nên tốt hơn.
Cách đó không xa là Thiết Tiên Lâu.
Nơi này vô cùng phồn hoa, dù cho là đêm tối thì ánh đèn vẫn lấp lóe sáng.
Thiết Tiên Lâu vào buổi đêm vẫn không khác ban ngày là mấy, đèn đuốc vẫn sáng trưng, hào quang rực rỡ, mùi thơm lượn lờ, thức ăn ngon lan tỏa hơi nóng bừng bừng.
Cho dù ở đây có là đêm khuya thì việc kinh doanh liên tục diễn ra.
Sự náo nhiệt như thế này có lẽ chỉ có Thiết Tiên Thành mới có được, nơi được mệnh danh thủ phủ của những món ăn ngon đương nhiên hấp dẫn vô số người đến đây thưởng thức món ăn.
Đệ tử Thánh Địa Vương Đình, các thế lực cường giả hàng đầu khác, những kẻ du tẩu, các kiếm khách cô độc đều bị mỹ thực hấp dẫn đưa đến Thao Thiết Cốc, để thỏa mãn sở thích ăn uống cùng với sự chìm đắm của tâm trí.
Thánh Sư và Mạc bà bà bước vào Thiết Tiên Thành, híp híp mắt trước sự thịnh vượng của thành trì không bao giờ ngủ này.
Mùi hương thoang thoảng trong không khí khiến hai vị cường giả bất giác hít thật sâu, nhớ lại kí ức không thôi.
Bọn họ đã không gặp được cảnh này gần mấy trăm năm rồi. Bây giờ lại được nhìn thấy lần nữa, trong lòng không khỏi lại cảm động.
“Mạc bà bà, ta còn có việc khác, phải đi trước, sau này còn gặp lại.”
Ngọc Hằng Thánh Sư chắp tay, cười nói một câu mới Mạc bà bà, sau đó bước đi.
Hắn ta giống như đi đến hướng Súc Địa Thành, chỉ trong tích tắc bóng người của hắn ta biến mất không thấy tăm hơi.
Mạc bà bà chống nạnh, trên mặt nở nụ cười quái dị nhìn Ngọc Hằng Thánh Sư biến mất.
Bà run rẩy chống gậy, chậm rãi đi.
- Ngọc Hằng Thánh Sư… Lão thân bấm ngón tay tính toán, nếu ngài tự tìm đường chết thì sẽ có đại kiếp.
...
“Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, món ăn huyền thoại, phương pháp ủ chế, chọn Nhị Tằng Minh Khư, Hoàng Tuyền Thảo đầu nguồn sông Hoàng Tuyền Địa Ngục, và Nại Hà Hoa tăng thêm sức mạnh ủ chế một loại rượu ngon, tăng thêm vị rượu, có thể cho vào thức ăn, có thể làm thuốc…”
Âm thanh nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, giới thiệu cho Bộ Phương về rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Bộ Phương sờ cằm, chậm rãi bước trong tửu lâu.
Minh Khư Địa Ngục?
Bên trong Minh Khư cũng có Địa Ngục? Minh Khư là một nơi như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận