Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 911: Thí Thần Tiểu Bạch (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Cảm ứng được khí tức của trang bị Thí Thần, Thí Thần Tiểu Bạch sắp trở về…
Cùng lúc, Kim Đao huy động Đại Khảm Đao kim sắc sáng chói chém về phía Bộ Phương, âm thanh hệ thống trong đầu Bộ Phương nghiêm túc vang lên.
Chỉ trong chốc lát này, Bộ Phương có hơi sững sờ, Thí Thần Tiểu Bạch?
Chẳng lẽ lẽ Tiểu Bạch?
Bộ Phương nhớ tới Tiểu Bạch lần trước bị đau bụng vì ăn phải đồ ăn hỏng, chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn trở về?
Theo âm thanh hệ thống vang lên, Bộ Phương phát hiện, ở trước mặt hắn, một bóng người chậm rãi hiện dần lên và ngưng tụ.
Giống như trong hư không có người vẽ phác họa, một bóng người trống rỗng xuất hiện.
Kim Đao vung lên Đại Khảm Đao, ánh sáng chói mắt, năng lượng khủng bố trong nháy mắt bạo phát.
Trang bị Thí Thần có uy lực vô cùng cường đại, không chỉ có thể tăng chân khí, sẽ còn hình thành đả kích cực đại với sinh linh Minh Khư.
Kim Đao cũng là bị Bộ Phương ép tới gấp gáp, nên mới trực tiếp huy động Thí Thần Đao.
Bộ Phương có được nồi Huyền Vũ và linh hồn Thao Thiết, có lẽ thực lực thật kém hơn hắn ta, nhưng lực chiến đấu và lực phòng ngự lại không kém gì hắn ta.
Đối phó với loại đối thủ này, nhất định phải nhanh chóng hạ độc thủ, trước khi kẻ địch chưa kịp phản ứng, phải xóa bỏ nó hoàn toàn.
Đây chính là lý do Kim Đao trực tiếp sử dụng Thí Thần Đao.
Vốn là đại lễ này, Kim Đao dự định để đối phó với sinh linh Minh Khư trong tửu lâu kia.
Oanh!!
Một trận nổ khủng khiếp nổ ra, trong nháy mắt toàn bộ mặt đất tựa hồ sụp đổ xuống trong lần va chạm này, bụi mù như mây hình nấm bay lên, che lại tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều bị uy thế bạo phát này dọa cho phát sợ, nhao nhao hít sâu một hơi.
Loại uy thế này, theo nhiều người, có lẽ Bộ Phương đã sớm bị đánh thành thịt băm.
Mặt đất giống như muốn sụp đổ.
Thế nhưng mà, rất nhanh, đôi mắt mỗi người đều co rút lại, bởi vì bọn họ phát hiện, trong bụi mù cuồn cuộn này, có một thân ảnh to lớn tới trước mặt Bộ Phương.
Một thân thể mập mạp to lớn, trên cơ thể giống như được áo giáp Thanh Đồng bao phủ, áo giáp có hoa văn kì lạ, bao phủ cơ thể như một quả bóng lớn.
Vừa cồng kềnh lại vừa buồn cười.
Nhưng vô tình… mọi người lại cảm thấy một trận áp lực khủng bố khuếch tán.
Đôi mắt đỏ tươi dưới mũ giáp kia đột nhiên hiện ra quang mang.
Theo bụi mù tản đi, cuối cùng hắn ta cũng thấy được hình ảnh ở giữa sân.
Hắn ta chém Thí Thần Đao xuống… vậy mà đều bị một cục sắt mập mạp chặn lại.
Điều này khiến hắn ta có mấy phần không tin được, Kim Đao hắn ta một giết một trăm, vậy mà lại bị một cục sắt không biết xuất hiện lúc nào ngăn cản lại.
Cục sắt về sau trong bụi mù.
Bộ Phương cầm một cái nồi đen, lạnh lùng quét mắt nhìn Kim Đao.
- Đây là cái đồ chơi gì?
Kim Đao cảm thấy rất ngờ vực.
Tay hắn ta vừa động, nhưng Thí Thần Đao giống như bị kẹp lại, không chút nhúc nhích.
Mà cục sắt đang cúi đầu kia, lúc này chậm rãi ngẩng lên, ánh sáng màu xám trắng từ trong đầu khôi lỗi sắt bắn ra, rơi vào trên người Kim Đao, khiến thân thể dưới áo giáp của Kim Đao bỗng run rẩy.
Ầm!
Nhưng Kim Đao còn chưa kịp phản ứng, hắn ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng đen kịt cấp tốc phi đến.
Hắc khí nồng đậm lan ra, nện xuống đầu hắn ta.
Một tiếng rít gào vang lên, Kim Đao mạnh mẽ rút Thí Thần Đao bị cục sắt kia kẹp lại ra.
Chỉ là, chưa chờ hắn ta lấy xong, trong hắc khí nồng đậm, có một bàn chân nhỏ nhắn phấn nộn, da thịt trắng nõn như sữa, vô cùng bóng loáng, bắp chân mềm mại hơi run lên.
Một cước đạp vào ngực Kim Đao, lực lượng kinh khủng nổ tung.
Cả người Kim Đao nhất thời bị cỗ lực lượng này đánh cho bay ra, rơi đập ở phía xa, khiến mặt đất oanh tạc vỡ nát.
Tất cả mọi người đều ngây người, cả Kim Giáp vệ cũng giống vậy.
Bọn họ căn bản không ngờ tới Kim Đao sẽ bị đánh bay.
Cho nên lúc Kim Đao rơi xuống dưới chân bọn họ, năm mươi Kim Giáp vệ mới rùng mình một cái, nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, hắc khí tản đi, hiện ra một thân hình đáng yêu lạnh lùng, chính là khuôn mặt thanh lạnh của Tiểu U.
Có lông chó Cẩu gia trợ giúp, lực chiến đấu của Tiểu U khôi phục rất nhiều.
Sau khi bụi mù tản đi, mọi người đều thấy rõ bộ dáng của Tiểu Bạch.
Thí Thần Tiểu Bạch, tổng thể đã phát sinh biến hóa lớn.
Trên cái đầu vốn tròn trịa hiện ra một cái gai dữ tợn, cánh kim loại sau lưng cũng tản mát ra ánh sáng, chính giữa cánh có một hàng gai nhọn, dáng vẻ có vài phần bá đạo.
Nếu như trước đó, cảm giác Tiểu Bạch mang đến cho người là ôn hòa, còn bây giờ Tiểu Bạch này làm người ta thấy sắc bén.
Giống như kiếm rút khỏi vỏ, đằng đằng sát khí.
Bộ Phương đứng sau lưng TIểu Bạch, nhìn gai nhọn sắc bén này, vươn tay nhẹ nhàng sờ một chút.
- Thí Thần Tiểu Bạch… ngược lại có mấy phần hung tàn.
Bộ Phương lẩm bẩm.
Tiểu U cũng không ngờ Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện, khí tức cả người bạo phát, tóc dài phiêu đãng đứng lên, tròng mắt trong nháy mắt hóa thành màu đen kịt, gân xanh dày đặc nổi lên từ bên tai.
Nàng nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch vừa xuất hiện, sau đó, chuyển từ con ngươi đen về phía Kim Đao rơi ở phía xa.
Sớm biết Tiểu Bạch sẽ xuất hiện, nàng sẽ không đi tìm Cẩu gia mượn lông chó…
Nhưng đã mượn thì liền nhanh nhanh sử dụng thôi.
Một tiếng ầm vang vọng.
Ngay sau đó, thân hình Tiểu U vượt ngang qua hư không, tốc độ cực nhanh, mái tóc đen ngưng tụ lại, hóa thành một thanh trường thương.
Xoẹt một tiếng vang lên.
Trường thương từ tóc hóa thành lập tức hung hăng đâm xuống Kim Đao.
Giờ phút này, Tiểu U chính là Đại Hư!
Kim Đao từ dưới đất bò dậy, giáp vàng trước ngực lõm xuống.
Con ngươi đỏ thẫm lấp lóe.
- Sinh linh Minh Khư? Bản hộ pháp không tìm ngươi… Ngươi còn dám ló đầu ra?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận