Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2922: Dùng hết cả đời để bước qua một bức tường (2)

Notice: Undefined offset: 117
Ông lão kia nhìn Bộ Phương đầy phức tạp, sức mạnh Nguyền Rủa không ngừng dâng lên trên người ông ta, ông ta biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Có thể sống lâu như thế có lẽ bởi vì hắn đã từng bị phong ấn ở Tử Quan.
Bây giờ nam tử trói buộc tính mạng ông ta cũng biến mất, cuối cùng ông ta cũng được giải phóng rồi.
Uỳnh…
Đột nhiên, ông ta run rẩy giơ tay lên, trên đó có xuất hiện một thực đơn màu vàng.
Hả?
Nhìn thấy thực đơn này ánh mắt Bộ Phương lập tức nghiêm túc, có chút kinh ngạc nhìn ông lão.
- Thực đơn này bây giờ thuộc về ngươi ... Ngươi cho ta hiểu được ta của trước kia, vẫn là rất không có tư cách.
Ông ta cười nhẹ mặc cho sức mạnh Nguyền Rủa không ngừng ăn mòn khiến ông ta đau đớn.
- Ta phải cảm tạ ngươi, giúp ta tự do một lần nữa…
Thực đơn hóa thành một vệt sáng nhập vào trong Tinh Thần Hải của Bộ Phương. Ngay sau đó ông lão kia đi ra ngoài Tử Quan, từng bước kiên định khiến người ta phải chấn động.
Bộ Phương thở ra một hơi, Tiểu Bạch tăng tốc đuổi kịp ông ta. Cửa Tử Quan mở ra, vô số năm rồi lần đầu tiên có người xông qua được Tử Quan, đây là điều mọi người không thể ngờ.
Các quý tộc đều kinh ngạc đến ngây người, há hốc miệng nhìn mấy bóng dáng đang chậm rãi đi tới. Ánh mặt trời chiếu rọi lên đấu trường. Ông lão kia có cảm giác thân thể mình được sưởi ấm. Đây chính là nơi thuộc về nàng sao…
Cách một bức tượng, mấy vạn năm, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nàng. Dùng hết thời gian cả một đời để vượt qua một bức tường.
Ầm ầm…
Cửa Tử Quan đột nhiên đóng chặt lại. Cấp độ trong Tử Quan lại thay đổi, mà thay đổi thế nào thì chỉ có Nữ Vương Nguyền Rủa mới biết được.
Đấu trường yên tĩnh đột nhiên xôn xao, âm thanh ồn ào bay thẳng lên không trung. Vô số quý tộc đều hưng phấn kêu gào! Lại có người có thể xông qua được Tử Quan, đúng là một chuyện vô cùng kích thích đối với sinh mệnh vô tận của bọn hắn. Khiến sinh mệnh bình thản như nước của bọn hắn nổi lên gợn sóng!
Một đám quý tộc trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương. Thậm chí có quý tộc kêu gào muốn giết chết Bộ Phương! Bởi vì Bộ Phương khiến bọn hắn thua hết tiền cược…
Bá Tước Hà Thu đứng ở phía trên cũng quan sát mọi việc bên dưới. Nhưng nàng khác với những người khác, trong mắt nàng chỉ có ông lão kia. Ông lão lưng gù, vô cùng xấu xí, bây giờ lại trở thành sự chú ý duy nhất của nàng.
Ánh mắt của ông ta cũng liếc một vòng tìm đến vị trí của nàng, hai ánh mắt chạm nhau… không thể giải thích.
Bộ Phương gãi đầu một cái, đi ra từ Tử Quan. Ánh nắng ấm áp khiến toàn thân hắn đều uể oải. Đây mới là nơi có người sống chứ, ở khu Đinh đúng là quá mức ngột ngạt.
Bộ Phương thở ra một hơi, mục tiêu mở một quán ăn trong Thành Hư Vô của Nữ Vương Nguyền Rủa lại gần thêm một bước nữa.
Hả?
Đột nhiên Bộ Phương sững sờ, ánh mắt hắn dừng lại trên đài cao. Nơi đó, Tiểu U đang yên lặng quan sát, sắc mặt bình thản. Bên cạnh Tiểu U là quý phụ đang tươi cười nhìn hắn, thậm chí còn vẫy vẫy tay với hắn.
Hả?
Kích thích vậy sao?
Vừa đi ra khỏi Tử Quan là có thể tìm được Tiểu U… có vẻ dễ hơn trong tưởng tượng.
- Cảm ơn ngươi để cho trong thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của ta, ta có thể nhìn thấy nàng…
Ông lão quay đầu liếc nhìn Bộ Phương một chút, sau đó chạy về phía xa. Trong nháy mắt đó sâu trong linh hồn sôi trào lên vẻ vui sướng.
- To gan!
- Làm càn!
Xung quanh đấu trường, không ít quý tộc quát lớn. Mà từng thủ vệ mặc giáp đen cũng đột nhiên đáp xuống giơ trường mâu ngăn cản trước mặt ông lão kia.
- Cút!
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, thân thể các thủ vệ đều cứng đờ, âm thanh quát lớn của các quý tộc cũng im bặt.
Một bóng người uyển chuyển đi ra, tản ra sự lạnh lùng và sát ý. Nhóm thủ vệ nhao nhao nghiêm người hoảng sợ nhìn Bá Tước Hà Thu.
Bá Tước Hà Thu đi từng bước một, rất nhanh đã tới trước mặt ông lão kia. Toàn thân ông ta run lẩy bẩy, có năng lượng Nguyền Rủa bao trùm không ngừng rút cạn sức sống của ông ta.
Bá Tước Hà Thu thở dài một hơi, cánh tay dài trắng nõn vịn chặt ông ta.
Soạt.
Áo choàng cuốn lên, bao trùm ông lão, rồi Bá Tước Hà Thu quay đầu liếc nhìn Bộ Phương một chút, môi đỏ hé mở.
- Cảm ơn…
Lời nói vừa nói ra một con Hắc Long phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, xé không mà phi ra, khí tức vô cùng đáng sợ.
Bá Tước Hà Thu cuốn lấy cả người ông lão kia đáp trên lưng rồng, rời đi.
Các quý tộc đến thở mạnh cũng không dám, sắc mặt nhóm thủ vệ cũng phức tạp. Quý phụ nhìn Bá Tước Hà Thu rời đi, khóe mắt hơi nhíu lại.
Tên của ông lão kia là gì, Bộ Phương cũng không biết. Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, hi vọng sau này ông ta có thể hạnh phúc.
Bộ Phương ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu U. Bộ Phương học theo cách của ông lão kia, sải bước về phía nàng, ánh mắt khóa chặt Tiểu U.
Các quý tộc đều im lặng…
Lại tới?
Đám thủ vệ cũng ngơ ngác, chẳng lẽ lại còn một Bá Tước Hà Thu nữa sao?
Bộ Phương cảm thấy Tiểu U cũng sẽ giống như Bá Tước Hà Thu mà chạy vội xuống, dù sao thì Tiểu U cũng thích đồ ăn hắn làm.
Khóe miệng quý phụ kéo lên, im lặng nhìn Bộ Phương.
Uỳnh…
Nhóm thủ vệ giơ trường mâu hướng về phía Bộ Phương. Tiểu U đứng trên cao, đôi mắt không hề có chút thay đổi nào.
- Chúng ta đi thôi.
Tiểu U nói với quý phụ.
Lời nói vừa nói ra, Tiểu U quay người bước ra một bước rồi biến mất không thấy gì nữa, không có một chút lưu luyến.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bộ Phương.
- ?
Mắt Tiểu Bạch lấp lóe đi đến bên cạnh Bộ Phương, giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận