Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 329: Chí Tôn bị cay mà khóc

Tương ớt Vực Sâu, được tuyển chọn từ cây ớt hướng thiên đỏ thẫm của vực sâu, do tinh khí của Ác Ma vực sâu mỗi ngày phun ra nuốt vào dưỡng thành, vô cùng cay.
Vùng đất vực sâu bởi vì âm u ẩm ướt, âm trầm lạnh lùng, cho nên Ác Ma Vực Sâu vô cùng ưa thích loại tương ớt Vực Sâu này, chỉ cần ăn một miếng, liền có thể cảm thấy cả người như có hỏa diễm thiêu đốt ấm áp, là món ăn nhất định phải có của mỗi vị Ác Ma Vực Sâu.
Dĩ nhiên, vị cay đáng sợ của tương ớt này chỉ có Ác Ma Vực Sâu có thể chịu được.
Tiếu Tiểu Long nhìn Bộ Phương khẽ nhếch miệng, hết sức tự nhiên múc từ trong bình tương ớt ra một muôi đầy đổ vào trong đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, cả người cũng có chút ngạc nhiên.
Có thể đổ vào nhiều như vậy sao?
Hắn đã nhớ lại khi sử dụng giọt tương ớt đầu tiên theo lời Bộ Phương, đó là chuyện rất lâu trước kia, nhưng khi đó chỉ có một giọt, chỉ có một giọt đã khiến người ta muốn sống muốn chết.
Đằng này là một muôi lớn...
Bộ lão bản, ngươi muốn mưu sát sao?
Trong lòng Tiếu Tiểu Long thầm cảm thấy thật bi ai cho người gọi món ăn này, ai kêu ngươi ra vẻ... Còn đòi đủ lực, cái này tuyệt đối đủ lực.
Không đủ lực... Ngươi cứ đánh ta.
Bộ Phương bưng đậu hủ Ma Bà Lôi Đình lên, màu hồng sáng bóng nhìn qua vô cùng mỹ lệ, giữa các miếng đậu hủ thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng, giống như tinh linh hoa mỹ, tỏa ra vẻ đẹp cực hạn.
Rất tốt.
Bộ Phương rất hài lòng.
Áp sát lỗ mũi lại bên cạnh đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Chân mày Bộ Phương cũng nhăn lại, cảm giác lỗ mũi mình cũng có chút nhức mỏi.
Bưng khay đậu hủ Ma Bà đặc biệt, Bộ Phương thản nhiên đi ra khỏi phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định đi theo, hắn cảm giác sẽ có chuyện phát sinh, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ rất đáng tiếc.
Kim Khôn nheo mắt, nhìn thân ảnh từ trong phòng bếp chậm rãi đi ra, trên tay cầm một khay sứ, món ăn trong khay sứ đang bốc khói nghi ngút, chuyển động mãnh liệt.
Đến rồi!
Kim Khôn nhất thời ngồi ngay ngắn, tinh thần tỉnh táo.
Ngươi không phải rất đắc ý với món ăn của mình sao? Vậy lão tử sẽ ở đây khiến ngươi bị mất mặt!
Món ăn bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Kim Khôn.
Món ăn này vô cùng thơm, kèm theo nhiệt khí cuồn cuộn tràn ngập khắp trong tiểu điếm, Bạch Triển cũng bị mùi thơm này hấp dẫn, dừng ăn, nhìn về phía Kim Khôn.
Ánh mắt của hắn nhất thời sáng ngời.
Trảm Không cũng không khỏi đứng lên, nhìn món ăn Bộ Phương chuẩn bị cho Kim Khôn.
Tu giả của vùng đất Man Hoang bọn họ yêu thích món ăn cay, bởi vì bọn họ cuồng phóng, cho nên khẩu vị cũng cuồng phóng.
Từ mâm đồ ăn Bộ Phương nấu nướng có thể thấy được, những thức ăn này chủ yếu đều không phải món ăn khẩu vị nặng, cho nên Trảm Không thật sự tò mò, rốt cuộc là món ăn gì có thể thỏa mãn khẩu vị của Kim Khôn.
Còn Kim Khôn mở to hai mắt nhìn món ăn đặt trước mặt hắn.
Màu đỏ sáng bóng hấp dẫn ánh mắt của hắn, giữa các miếng đậu hủ còn có lôi điện nhảy lên, khiến lỗ chân lông của hắn cũng mở ra.
Hít sâu một hơi.
Một vị cay mênh mông trong nháy mắt tràn vào xoang mũi của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn càng mở lớn hơn nữa.
Thật sự là món ăn vị cay! Nhìn vị cay mà món ăn tản mát ra, vị cay cũng không phải quá nồng.
- Món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình này là một phương thức đặc biệt của món đậu hủ Ma Bà, vị cay vô cùng, tuyệt đối đủ lực.
Bộ Phương giới thiệu.
Giới thiệu xong, ung dung nhìn Kim Khôn, ý bảo hắn tiếp tục.
Tôn trưởng lão ngồi bên cạnh Kim Khôn, càu nhàu kêu lên, nuốt nước miếng.
- Có đủ cay hay không cũng không phải ngươi nói, lão tử nói mới được.
Kim Khôn nhếch miệng cười, cầm một cái thìa sứ bên cạnh khay thức ăn, sau khi ngửi mùi thơm, mới vững vàng múc một thìa.
Múc đậu hủ, nước chảy ra cũng kéo theo một sợi tơ màu đỏ, lôi đình khẽ nhảy lên trên sợi tơ này.
Vẻ hứng thú trên khuôn mặt chữ điền ngày càng đậm.
Hắn lôi một cái ghế băng, ngồi trước mặt Kim Khôn, theo dõi hắn.
Kim Khôn chậm rãi bỏ đậu hủ màu đỏ phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt vào trong miệng, lôi đình nhảy lên giống như muốn tê dại khuôn miệng của hắn, khiến cho cả người hắn cũng run rẩy.
Cảm giác đầu tiên khi vào miệng là mềm, đậu hủ mềm non vô cùng, nhẹ nhàng cắn vỡ, trong miệng đầy mùi thơm đậu hủ.
Sau đó chính là tê dại, kèm theo cảm giác tê ngứa, khiến cho hắn cảm giác cả người mình tựa hồ cũng đắm chìm trong bồn tắm do lôi đình hóa thành.
Sau đó là phỏng, thân là Chí Tôn, hắn có thể cảm nhận được vị bỏng của món ăn này quả thực khiến cho hắn cảm thấy khó tin.
Thật ra cảm giác bỏng này cũng không phải bỏng chân chính, mà là cảm giác nóng hổi sau khi Bộ Phương dung hợp chân khí tạo thành.
Dù sao với tu vi Chí Tôn, cho dù ngươi cầm lửa phàm đi thiêu hắn, có thể cũng không cảm giác được nóng.
Cho nên sau khi Kim Khôn ăn một miếng đậu hủ Ma Bà, cảm giác được nóng, đồng thời còn cảm nhận được rất nhiều chân khí nồng đậm quanh quẩn xung quanh.
Cuối cùng một loại cảm giác từ từ xông lên vị giác.
Tôn trưởng lão vẫn luôn để ý sắc mặt của Kim Khôn, hắn thấy trên mặt Kim Khôn toát ra ý hưởng thụ, cũng hơi có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết Điện chủ Man Điện có khẩu vị nặng cỡ nào.
Dáng vẻ hưởng thụ của Km Khôn, khiến cho Bạch Triển nãy giờ vẫn chú ý cũng không nhịn được muốn ăn một miếng.
Bỗng nhiên, Kim Khôn nuốt một cái, vẻ mặt lại cứng đờ, ánh mắt chợt mở ra, trừng mắt nhìn Bộ Phương.
Một vị cay trong nháy mắt bao trùm vị giác của hắn, giống như rơi vào trong nham thạch nóng hổi, cả người hắn bỗng nhiên đỏ ửng.
Dĩ nhiên... màu da của Kim Khôn, người bình thường không nhìn ra thay đổi.
Têrn trán chi chít mồ hôi trong nháy mắt xuất hiện.
Kim Khôn nuốt một miếng, cảm giác ở cửa miệng, cả cổ họng đều như thiêu đốt.
- Nha... A a...
Kim Khôn không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, lỗ mũi mở lớn, phun ra nhiệt khí.
- Đại nhân! Cảm giác như thế nào? Có phải không đủ cay không?
Tôn trưởng lão nhìn bộ dạng quái dị của Kim Khôn, kinh hãi có chút do dự hỏi.
Đầu Kim Khôn cũng cứng ngắc, khó khăn quay lại, nhìn chằm chằm Tôn trưởng lão, hắn bóp miệng, cái đầu trọc càng phát sáng.
- Không đủ cay sao? Ăn thêm vài miếng đi, món ăn này ăn một miếng thường không ra cảm giác, càng ăn càng đủ vị, tin tưởng ta, nếu không đủ cay... Ngươi có thể đánh ta.
Bộ Phương chân thật nói.
Hô...
Lỗ mũi Kim Khôn mở lớn, tiếp tục phun nhiệt khí, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ngươi... không đủ cay... được... Ta ăn!
Kim Khôn vỗ bàn, mồ hôi rơi như mưa, múc thêm một thìa đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, lôi đình nhảy lên, phảng phất như nhảy múa trên trái tim của hắn.
Nhét một miếng vào trong miệng, vị cay nhất thời thăng cấp, giống như sóng triều, từng đợt thi nhau vỗ đến.
- A...
Kim Khôn không ngừng nháy mắt, sắc mặt tựa hồ cũng bóp méo, vừa cay vừa nóng, thế gian này tại sao có thể có mùi vị cay như vậy? !
Cho dù vùng đất Man Hoang bọn họ sản xuất rất nhiều loại ớt, nhưng so với vị cay này, quả thực chính gặp sư phụ!
- Thế nào! Đại nhân, có phải vẫn không đủ cay hay không!
Tôn trưởng lão hưng phấn hỏi, nếu như không đủ cay, tuyệt đối có thể hung hăng đánh Bộ Phương một trận.
Nhưng Kim Khôn tựa hồ hoàn toàn không để ý đến hắn.
Bạch Triển liếm liếm môi, cười toe toét...
Xem ra rất đủ cay, khuôn mặt Kim Khôn cũng bóp méo.
- Làm sao? Vẫn chưa đủ cay? Lại ăn thêm một chút đi?
Bộ Phương tiếp tục nói.
Nhưng Kim Khôn hoàn toàn không để ý tới Bộ Phương, phối hợp lắc lắc đầu... Đây là thứ quỷ gì vậy? !
Tôn trưởng lão nhìn Bộ Phương, lại nhìn trong mâm tương ớt Vực Sâu, hít sâu một hơi, sau đó lại tự mình múc một thìa, đưa vào trong miệng.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó trong con mắt có chút đồng tình.
Đây là lượng hắn chuẩn bị cho Chí Tôn...
Một miếng Ma Bà đậu hủ vào miệng.
Tôn trưởng lão cũng không có vẻ mặt hưởng thụ như Kim Khôn, cả người ngẩn ra tại chỗ, chiếc thìa sứ trong tay rơi xoảng loảng lên trên bàn.
Hắn có một loại cảm giác, đó chính là giờ phút này mình phảng phất như lột sạch quần áo bơi lội trong dòng nham thạch.
Toàn thân đều cảm nhận được một vị cay, đó là vị cay khó có thể nói rõ, quả thực cay đến mức khiến thế giới quan của hắn cũng vặn vẹo.
Nói hắn thất khiếu bốc khói cũng không quá đáng, cả người hoàn toàn vặn vẹo.
Gương mặt, từ trắng biến hồng, từ hồng biến đỏ thẫm, từ đỏ thẫm biến tím...
Khụ khụ...
Tôn trưởng lão mạnh mẽ nuốt Ma Bà đậu hủ, nhất thời nằm trên đất ho khù khụ, hai tay ôm cổ họng của mình, phảng phất như muốn phun lửa.
- Nước...
Thanh âm khàn giọng vang lên trong tiếng ho đứt quãng.
Tôn trưởng lão thật sự muốn cho mình một cái tát, hắn không có chuyện gì xem náo nhiệt, hắn thật sự hoài nghi mình có thể bị vị cay này làm cho cay chết hay không.
Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ hắn là bát phẩm Chiến Thần chết thảm nhất trên thế gian này, vị bát phẩm Chiến Thần bị ớt cay chết.
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, kéo lỗ mũi, hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh mắt cũng có chút ướt át, hai hàng lệ nóng từ trong mắt hắn chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt, phảng phất cũng muốn bốc hơi.
Bạch Triển và Trảm Không nhìn hắn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đường đường là Man Điện Chí Tôn, một Chí Tôn cường giả cho dù bị đao chém cũng không chảy một giọt lệ... Tại sao lại rơi lệ.
Đây rốt cuộc là món ăn gì?
Một món ăn có thể khiến một vị Chí Tôn bật khóc, chỉ sợ cũng chỉ có Bộ Phương mới có thể làm như vậy.
Kim Khôn mặt đầy biểu cảm không cưỡng lại được, cảm giác mình như mắc nợ, có đủ cay hay không? Có sức lực hay không?
Sức lực đặc biệt này khiến cho hắn sinh ra hoài nghi với cuộc sống, hắn có phải đang sống ở thế giới giả dối hay không.
Kim Khôn há mồm ra, giơ tay, muốn nói điều gì, nhưng cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt, khiến cho hắn muốn nói gì đó cũng không thể nói ra được.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn muốn uống nước, muốn uống rất nhiều nước... Kim Khôn che cái miệng phảng phất như sưng lên, lệ rơi đầy mặt.
Bộ Phương cũng nhếch miệng, có chút dở khóc dở cười.
Có chuyện gì cũng từ từ... nín khóc đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận