Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1826: Một người xuất hiện, ngăn cản vạn thú (2)

Notice: Undefined offset: 228
Hi Hi rất vui vẻ, sự suy tàn của Tiên Trù Giới khiến cho Hi Hi cảm thấy nặng nề trong lòng.
Mỗi lần Lưu Nhi Tả đến tửu lâu cũng đều phàn nàn, điều này khiến Hi Hi không mấy hứng thú.
Hôm nay thấy Bộ Phương trở về, Hi Hi vô hình chung cũng có chút an lòng.
Bộ Phương xoa đầu Hi Hi một cái và liếc mắt nhìn phòng bếp.
Nhìn thoáng qua, hắn có thể thấy Hi Hi đang tập nấu các món ăn.
- Không tồi... Có tiến bộ.
Hắn ngửi thấy mùi thơm của món ăn đang tràn ngập trong không khí, Bộ Phương hơi nhướng mày, nhìn Hi Hi một cái.
Tiểu tử này không hổ là có thiên phú cực cao, đúng là một tên yêu nghiệt.
Bộ Phương nghĩ tên tiểu tử này không lâu sau sẽ có thể đạt đến cảnh giới Nhất phẩm Tiên Trù.
Nghĩ đến cảnh giới, Bộ Phương dường như nhớ tới mình cũng mới chỉ là Nhất phẩm Tiên Trù thôi, hình như đã dừng lại quá lâu rồi.
Xem ra sau chuyện lần này Bộ Phương phải nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình lên một ít.
Ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc của Nhị phẩm Tiên Trù.
- Hi Hi tiếp tục luyện tập đao công và kỹ năng nấu nướng đi, ta phải ra ngoài một chuyến.
Bộ Phương thấy mọi thứ trong tửu lâu vẫn như bình thường, tâm trạng của hắn bình tĩnh trở lại.
Sau khi xoa đầu Hi Hi, Bộ Phương xoay người rời đi.
Khi hắn bước ra khỏi phòng bếp, đám người Mục Lưu Nhi thấy Bộ Phương nên không nhịn được mà lên tiếng.
- Bộ lão bản, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu? Tiên Trù Giới đang suy tàn, thú dữ đang tấn công thành, nghe nói tầng thứ năm của Tiên Trù Giới đã bị người Minh Ngục xâm chiếm... Nhà của chúng ta có phải sẽ bị hủy diệt hay không?
Mũi của Công Thâu Vân đỏ ửng, có chút nghẹn ngào nói.
Bộ Phương nhìn nàng ta một cái, khóe miệng giật giật.
- Hủy diệt? Nó không tồn tại...
Bộ Phương nói.
Sau khi nói xong, hắn đi ra khỏi tửu lâu, để lại ba nữ nhân với vẻ mặt sửng sốt.
Hắn đi ra khỏi tửu lâu.
Sắc mặt của Bộ Phương trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Ánh mắt của hắn cứng lại một cái, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đảo mắt qua, nhìn về phía cổng thành, ở nơi đó, những cường giả tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới đang chiến đấu chống lại mãnh thú.
Tuy nhiên những con thú này quá tàn bạo nên thương vong rất nặng nề.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bộ Phương chắp tay, bước ra một bước.
Khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dường như được thu nhỏ, trong nháy mắt bộc phát ra, sau đó thân hình của hắn biến mất tại chỗ.
Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa thì đang cách cổng thành không xa.
Cả người của Công Thâu Ban đẫm máu, đứng ở trên tường thành, hắn thở hổn hển.
Bên dưới cổng thành dày đặc xác chết của những con thú dữ cũng như là thi thể của cường giả Tiên Trù Giới.
Nhưng trong nháy mắt, thủy triều dã thú dày đặc không có nghĩa là sẽ kết thúc trong gang tấc.
Trên tường thành, các Tiên Trù đè toát ra vẻ mệt mỏi.
Oanh oanh oanh!
Mãnh thú đều là da thô thịt dày, hung hãn đập vào tường thành khiến cho toàn bộ tường thành kịch liệt rung động, giống như sắp sụp đổ.
Một khi bức tường thành sụp đổ, những con thú dữ đó sẽ lao vào bên trong Tiên Thành không chút kiêng kỵ và bắt đầu giết chóc cũng như phá hoại.
Như vậy, toàn bộ Tiên Thành sẽ giống như địa ngục trần gian.
Tuy nhiên...
Bọn họ thật sự rất mệt mỏi.
Mặc dù bọn họ đã chống đỡ đến tận bây giờ, nhưng hiện tại bọn họ đã không còn sức chiến đấu.
Tiên Trù Giới đang suy tàn, tiên khí ngày càng mỏng đi, nếu bọn họ muốn khôi phục lại sức lực thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.
Grào Grào!
Ở đằng xa, một con thú gầm lên.
Một con tê giác thú hoàng một sừng toàn thân dường như được bọc trong lớp da sắt, tiếng gào chói ta đó như một ngọn giáo sắc bén.
Khi chạy lên, cặp sừng tê giác nhắm vào bức tường thành mà đâm sầm vào.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
Công Thâu gia, La gia vân vân, mặt của tất cả cường giả trong gia tộc của Tiên Thành đều tái nhợt không còn chút máu.
Không ai có thể ngăn cản cú va chạm này của con tê giác.
Oanh!
Sừng tê giác đập vào trên cổng thành.
Bức tường thành đột nhiên vỡ tan, một cái lỗ lớn xuất hiện vì bị chiếc sừng tê giác húc vào.
Vô số đá vụn bay ra.
Tường thành bị đụng đến vỡ một lỗ to.
Con tê giác rống lên rung trời, ầm ầm tiến vào thành, phía sau nó là một đám dã thú hung dữ đi theo.
Rốt cuộc, làn sóng thú dữ đã phá vỡ Tiên Thành.
Trên tường thành, tất cả cường giả đều tuyệt vọng vô cùng.
Bọn họ đã dùng hết toàn lực, nhưng họ vẫn chưa ngăn được làn sóng mãnh...
Tiên Thành sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt tuyệt vọng của Công Thâu Ban đột ngột cứng lại một cái.
Hắn nhìn thẳng về phía xa kia.
Ở đó, ở vị trí mà con tê giác khổng lồ đã đụng vào.
Có một đang chắp tay không nhanh không chậm bước đi.
Bóng dáng quen thuộc khiến cho ánh mắt của Công Thâu Ban không khỏi run lên, sau đó trong nháy mắt bùng lên một làn sóng hy vọng.
- Là Đại Ma Vương! Là Bộ lão bản! Bộ lão bản... Hắn đã trở về!
Không biết tại sao trong lòng Công Thâu Ban đột nhiên lại nổi lên một tia hưng phấn.
- Trở về thì có tác dụng gì... Chẳng lẽ một mình hắn có thể chống chọi nổi với thú triều sao?
- Không có tác dụng gì, ngày tận thế của Tiên Trù Giới cuối cùng cũng đến, không người nào có thể thay đổi...
- Đáng lẽ chúng ta phải sớm thuận theo việc hủy diệt Tiên Trù Giới, sau khi đấu tranh mà vẫn thất bại, nó khiến người ta cảm thấy rất khó chịu...
...
Tuy nhiên mọi người lại phản ứng khác với sự hưng phấn của Công Thâu Ban.
Những người xung quanh không cảm thấy có một tia hy vọng gì.
Không sai, Bộ lão bản đã trở về, nhưng mà... có tác dụng gì?
Đối mặt với thú triều, Đại Ma Vương dù sao cũng chỉ là Chân Thần cảnh Nhất Tinh, chẳng lẽ còn có thể tạo ra kỳ tích sao?
Chiến đấu với thú triều, không phải là so tài nấu nướng...
Điều đó đòi hỏi tu vi để đối chọi...
Nụ cười trên mặt của Công Thâu Ban cũng cứng đờ... Đúng vậy, Bộ lão bản trở về thì như thế nào?
Trong một khoảnh khắc, hắn không khỏi tuyệt vọng mà nhắm hai mắt.
...
Bộ Phương chắp tay bước đi.
Phía trước, mặt đất rung lên, bức tường thành đột nhiên bị vỡ nát, một con tê giác to lớn gầm thét hướng ra bên ngoài thành đánh tới, trên người còn mang theo khí tức đáng sợ.
Phía sau con tê giác khổng lồ là bầy thú chằng chịt đang hoành hành.
Ánh mắt của Bộ Phương hiện lên vẻ sửng sốt một chút.
Chỉ như vậy thôi mà Tiên Thành đã bị phá?
Hắn chắp tay lại, nhìn lên đám người trên tường thành đang đẫm máu hết cả người và rất uể oải.
Bộ Phương cũng không khỏi không yên lặng...
Bọn họ thật ra đã... cố gắng hết sức mình.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mặt của Bộ Phương không cảm xúc nhìn về phía con tê giác khổng lồ.
Đôi mắt đỏ tươi của nó bùng lên đầy sát khí và chạy về phía Bộ Phương.
Những người chặn nó sẽ bị đạp nát thịt!
Đây là một con Thú Hoàng Lục Tinh, ở tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới thì đã được coi như sự tồn tại vô địch.
Da thô thịt dày, tấn công dữ dội.
Tuy nhiên đối với Bộ Phương hiện tại mà nói...
Đều là rác rưởi.
Bộ Phương chắp ta đứng ngay tại chỗ.
Chiếc áo choàng lông vũ trên người hắn đột nhiên hóa thành một màu đỏ thẫm.
Với một cú phóng lên cao, hai cánh sau lưng mở ra, những chiếc lông vũ bay tán loạn.
Trong tâm trí của hắn.
Kinh văn sáng ngời, tinh thần hải dậy sóng ngất trời.
Hắn đứng lặng tại chỗ, thần cảm bao phủ, trong nháy mắt quét qua khắp thành.
Một cỗ uy áp và khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Bộ Phương như muốn xuyên thủng bầu trời.
Thần cảm lan rộng.
Mỗi một thân thể của con thú dữ dường như cũng bị đình trệ.
Ngay sau đó.
Một âm thanh kinh khủng đột nhiên vang lên trong tâm trí họ.
- Cút!
Oanh!
Âm thanh như tiếng nổ vang.
Thân thể của mỗi một con thú dữ đều run lên, chúng nó trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, kinh ngạc và cực kỳ run rẩy.
Phía trên bức tường thành, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm và hít vào từng ngụm khí lạnh.
Đại Ma Vương lại... Lấy một người mà ngăn cản vạn thú!
Dũng mãnh như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận