Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2861: Câu chuyện tình yêu của Nhĩ Ha (1)

Minh Vương Nhĩ Ha?
Bộ Phương chớp mắt, hắn chắc chắn rằng mình đã nghe đúng.
Tiếng hét đó đúng là tiếng của Minh Vương Nhĩ Ha, có điều hơi xa và hơi mơ hồ.
Bộ Phương chớp mắt, hắn không ngờ rằng Minh Vương Nhĩ Ha thực sự gọi hắn.
Hắn định qua vài ngày nữa sẽ đi tìm Minh Vương Nhĩ Ha nhưng lại không ngờ hắn ta sẽ trực tiếp gọi hắn, điều này đã giúp hắn thoát khỏi nhiều rắc rối.
Sau khi lau sạch chiếc bát sứ trên tay, Bộ Phương thu dọn đồ đạc của mình.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi hóng gió.
Khoé miệng Bộ Phương nhếch lên, hắn nhàn nhạt nói.
Sau đó, hắn chắp tay ra sau lưng mà bước ra khỏi nhà hàng…
Ánh mắt của Tiểu Bạch sáng lên, nó đi theo sau Bộ Phương, khi bước ra khỏi tửu lâu bằng gỗ, Tiểu Bạch còn tiện tay đóng cửa lại.
Bộ Phương đột phá thành Thiên Thần, Tiểu Bạch cũng thay đổi, nhưng tạm thời Bộ Phương không phát hiện ra những thay đổi này.
Nhưng có một điểm Bộ Phương có thể cảm nhận được.
Đó là khí tức của Tiểu Bạch... Trở nên độc lập hơn rất nhiều.
Không bị hệ thống khống chế giống như trước đây.
Tiểu Bạch bây giờ giống như một cơ thể sống độc lập vậy.
Vì vậy, so với Tiểu Bạch hiền lành trước đây, nó càng có tinh thần hơn.
Đây được coi là một thay đổi tốt đối với Tiểu Bạch.
Diện mạo của Tiểu Bạch không thay đổi gì nhiều, vẫn mập mạp như vậy, leng keng mà bước đi theo Bộ Phương.
Tiểu Hồ và Tiểu Bì đang nằm sấp trên vai Bộ Phương.
Tiểu Bì đang ngủ say, quấn mình như một cái kén, còn Tiểu Hồ thì lại béo tròn.
Rõ ràng là gần đây ăn uống no đủ.
Bùm!
Bộ Phương đưa Tiểu Bạch lao ra khỏi Niết Bàn Tinh, bước từng bước chậm rãi trên Tinh Không.
Tuy nhiên, mặc dù nói là chậm rãi, nhưng những vì sao đều lướt qua người hắn trên mỗi bước đi.
Tiếng gọi của Minh Vương Nhĩ Ha đã biến mất khỏi tâm trí Bộ Phương.
Nhưng vị trí của tiếng gọi đã bị Bộ Phương khóa lại, nên hắn chỉ cần tìm theo vị trí đó là được.
Minh Vương Nhĩ Ha này đã biến mất kể từ khi Bộ Phương trở về.
Đi đâu thì Bộ Phương không biết.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Minh Vương Nhĩ Ha đang đi lang thang khắp nơi.
Dù sao thì vũ trụ lớn như vậy, hắn ta muốn đi ra ngoài xem một chút cũng là chuyện bình thường.
- Hướng này…
Bộ Phương mang theo Tiểu Bạch đang lao vun vút đi, sau đó đột nhiên trầm lặng lại.
Bởi vì hắn cảm thấy hướng này có vẻ là... có đường đi.
Tiên Linh Thần Triều.
Bộ Phương đưa Tiểu Bạch đáp xuống và bay lơ lửng trên Tiên Linh Thần Triều.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, tước vũ bào lay động.
Khi hai người hạ xuống, rất nhanh, bên phía Tiên Linh Thần Triều có vài bóng người bay tới.
Tiếu Yên Vũ ngạc nhiên nhìn Bộ Phương, nàng ta không ngờ rằng Bộ Phương sẽ đến Tiên Linh Thần Triều.
Thân là Nữ Hoàng của Tiên Linh Thần Triều, nàng ta có quá nhiều việc nên có rất ít thời gian chào hỏi Bộ Phương.
Bộ Phương đối với người bạn cũ Tiếu Yên Vũ này cũng có chút phức tạp.
Tiếu Yên Vũ mời Bộ Phương vào trong Thần Điện, cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
A Mạc cung kính đi theo sau Tiếu Yên Vũ, không dám thở mạnh
Nàng ta nhìn Bộ Phương đang đi phía trước với một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.
Ban đầu, nàng ta không hề coi trọng người đầu bếp này chút nào, giờ đã đã phát triển đến trình độ khiến nàng ta không dám tọc mạch nữa rồi.
Tiểu Bạch đi theo Bộ Phương, ánh mắt cơ giới của nó nhấp nháy mà liếc nhìn A Mạc.
Sau khi bị con rối sắt liếc nhìn, cơ thể của A Mạc cũng lạnh toát.
Quả nhiên, mọi thứ xung quanh các Thiên Thần đều không bình thường.
Ban đầu, Tiếu Yên Vũ muốn mở tiệc chiêu đãi Bộ Phương nhưng Bộ Phương từ chối.
Bộ Phương trò chuyện với Tiếu Yên Vũ về một số chuyện trong quá khứ, nói về những điều liên quan đến Thanh Phong Đế Quốc.
Thỉnh thoảng, Tiếu Yên Vũ sẽ che miệng cười khi nói về những điều mình hứng thú, nụ cười đó quả thực vô cùng xinh đẹp.
Tất nhiên họ cũng nói về nhiều người quen của Thanh Phong Đế Quốc.
Thật tiếc, đối với bọn họ, người đang đứng ở cấp bậc này, rất nhiều người cũng đã là quá khứ rồi... đã bay theo gió.
Bộ Phương trò chuyện với Tiếu Yên Vũ một lúc.
Hắn nhấc người đứng dậy.
Hắn nói cho Tiếu Yên Vũ biết mục đích của chuyến đi này.
- Hả? Bộ lão bản muốn đến... di tích Thiên Thần Thượng Cổ?
Tiếu Yên Vũ sửng sốt.
Nàng ta không ngờ rằng Bộ Phương lại đưa ra yêu cầu này.
Mỗi Thần Triều đều có di tích Thiên Thần Thượng Cổ riêng, Tiên Linh Thần Triều cũng có, nhưng đối với cấp độ hiện tại của Bộ Phương, đi vào những nơi như vậy không có ý nghĩa gì đối với hắn cả.
Bộ Phương chỉ nhếch khóe miệng mà nói hắn đã cảm nhận được tiếng kêu cứu của một người bạn cũ.
Tiếu Yên Vũ không chần chừ nữa mà lập tức ra lệnh cho A Mạc đi sắp xếp.
Tuy nhiên, Bộ Phương đã khoát tay, hắn mang theo Tiểu Bạch rồi biến mất tại chỗ.
Hư không dịch chuyển là gì, đối với Bộ Phương chỉ là một ý niệm thôi.
Nhìn Bộ Phương biến mất.
Sắc mặt của Tiếu Yên Vũ cứng lại, đôi môi đỏ mọng của nàng ta khẽ mở mà thở ra một hơi…
Cảm thấy hơi mất mát.
Bây giờ, nàng ta và Bộ Phương quả thực không cùng đẳng cấp.
- A Mạc... truyền lệnh xuống dưới, ta muốn bế quan.
Tiếu Yên Vũ trầm lặng một lúc lâu rồi nói.
Dường như có một cảm giác kiên quyết trong giọng điệu của nàng ta.
Nàng ta đã lĩnh ngộ bốn đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, là Yêu Nghiệt Thiên Phú, nàng ta là người duy nhất có thể đuổi theo bước chân của Bộ Phương.
Nàng ấy cũng nỗ lực theo đuổi.
Tiên Linh Thần Triều, di tích Thiên Thần Thượng Cổ.
Bộ Phương đã từng đến di tích Thiên Thần Thượng Cổ của Hạ Ấp Thần Triều, khi đó, di tích Thiên Thần đã trở thành khu vui chơi của Hồn Ma.
Nhưng bây giờ, kiếp nạn Hồn Ma đã kết thúc rồi.
Bộ Phương dạo bước trong di tích, di tích này có chút kỳ quái.
Bầu trời màu máu.
Mặt đất màu đen.
Cảnh tượng có hơi kì dị.
Tiểu Bạch đi theo Bộ Phương, bước chân của nó như chìm sâu xuống bùn.
Cảm giác này có hơi cổ quái.
Nhưng Tiểu Bạch không quan tâm, mỗi lần nó nhấc chân đều như kéo bùn lên theo.
Bộ Phương bước từng bước không vội vàng cũng không chậm trễ.
Tiếng hét và tiếng kêu cứu của Minh Vương Nhĩ Ha phát ra từ đây.
Bộ Phương lần theo bước chân mà tìm kiếm.
Nơi phát ra âm thanh là một nơi sâu thẳm của di tích.
Bộ Phương và Tiểu Bạch đi bộ đến, có rất ít người trong khu di tích Thiên Thần Thượng Cổ này.
Có cũng chỉ là hài cốt đầy trên mặt đất thôi…
Đây là hài cốt của Thần Vương.
Vượt qua những ngọn núi, băng qua hồ nước màu máu và bước trên đầm lầy.
Cuối cùng.
Bộ Phương tìm thấy Minh Vương Nhĩ Ha trên một sườn đồi phía xa.
Hử?
Bộ Phương sửng sốt khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Minh Vương Nhĩ Ha.
Bởi vì hắn cho rằng hình như mình đã không còn nhận ra Minh Vương Nhĩ Ha nữa rồi.
Minh Vương Nhĩ Ha cười đùa vui chơi với mấy trò chơi của nhân gian, giờ đây đã mất đi vẻ ngây thơ lãng mạn, lúc này... hắn ta quỳ rạp xuống đất với bộ râu quai nón.
Hai cánh tay của hắn ta buông thõng xuống như thể bị một vật nặng đè lên, nặng đến mức hắn ta không thể nhấc lên được.
Bộ Phương cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc và đau đớn xé lòng trên người của Minh Vương Nhĩ Ha.
Cảm xúc này...
Làm sao nó có thể xuất hiện trên người tên lãng tử này chứ?
Nghĩ đến việc Minh Vương Nhĩ Ha năm đó đã cười và tự xưng là thanh niên, lông mày Bộ Phương cau mày.
Tách tách tách.
Bộ Phương không bay mà bước từng bước đi dọc theo sườn đồi.
Gần sườn đồi có một đồng bằng chi chít dấu chân.
Những dấu chân đó nhuốm đầy máu tươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận