Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3124: Vân thâm bất tri xứ (2)

Notice: Undefined offset: 95
Bành!
Độc Cô Vô Song ngốc trệ nhìn lên trời. Mẹ nó hắn bị một con gà đá bay, khổ sở đến mức muốn khóc.
Bộ Phương đeo cái giỏ, nắm gậy trúc đi từ trong nhà ra, Tiểu Bạch đi theo sau lưng hắn liếc nhìn Độc Cô Vô Song vẫn đang hoài nghi nhân sinh ở bên ngoài.
Bộ Phương không có biểu cảm gì, tiếp tục đi. Chỉ chốc lát sau bóng người của hắn đã biến mất ở khuất con đường.
Độc Cô Vô Song xoay người đứng lên, nhìn Bộ Phương đã biến mất, tinh thần chấn động. Hắn sai rồi, hắn vẫn luôn sai. Hắn cứ coi tiên nhân chắc là một cụ già trên 80 tuổi. làm sao biết Bộ Phương không có một khí tức nào trên thân mới chính là tiên nhân!
Một con gà béo còn có thể nghe lời Bộ Phương nói, chứng tỏ Bộ Phương có chỗ phi phàm!
Độc Cô Vô Song đứng lên. Nhưng mà hắn vẫn còn chưa đứng thẳng, thì Tiểu Bát đã lấy đà phi thẳng đến mặt hắn. Hắn lại bị đạp bay một lần nữa!
Tuyết rơi đầy trời, Độc Cô Vô Song giận. Hắn đường đường là Kiếm Thần Đế Quốc, chiến tử không màng thế mà lại thua một con gà!
Độc Cô Vô Song lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

Lần này Bộ Phương đi sâu vào trong núi, thời gian ngắn sẽ chưa về. Hắn tới đỉnh núi, ở lại một đêm, cuốc một vò rượu ở bên dưới.
- Ủ ba năm cuối cùng cũng thành công rồi…
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái. Rượu này chôn ở đỉnh núi, được tinh hoa đất trời tẩy rửa, chắc chắn bất phàm. Mở cái nắp ra, mùi thơm cuồn cuộn lan tràn. Hít sâu một hơi, Bộ Phương say mê không thôi.
Giờ phút này, dưới núi tầng mây cuồn cuộn, giống như có tử khí từ đông mà đến, tụ hợp vào vò rượu. Một vò rượu tản ra khí thế mênh mông. Ánh mắt Bộ Phương dừng lại trên vò rượu, dùng những nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất cũng có thể chế ra mỹ tửu như vậy.
Ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tuyết bay qua, tuôn rơi xuống.
Bộ Phương rót một ly rượu, rượu xanh biếc giống sắc trời, uống một ngụm. Mùi rượu nồng đậm nhất thời tràn vào toàn thân hắn, Bộ Phương cảm thấy run sợ một lúc. Một ngụm rượu này là tinh hoa lắng đọng nhiều năm. Có thể không mang theo tình cảm gì những không khỏi khiến trước mắt hắn đều trở nên rực rỡ.
Một ngụm rượu, ngắm biển mây trước mắt, trong lòng Bộ Phương cũng lặng như nước. Đường tới Trù Thần thế nào? Thật sự phải chặt đứt thất tình lục dục như Hồn Thần nói sao? Vô tình? Nhưng mỹ thực vô tình có thể đi tới cực hạn sao? Hoặc là nói theo Bộ Phương nghĩ như vậy, thì tụ tập tất cả nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp, có thể nấu ra món ngon nhất, là thành Trù Thần?
Có lẽ… đều không đúng thì sao. Thật sự Trù Thần cũng không phải là như hắn nghĩ.
Bộ Phương trầm mặc uống rượu, yên lặng nhìn mây trôi.

Ngày thứ hai, Bộ Phương xuống núi. Vân thâm bất tri xứ, mây mù không thấy chỗ, nhưng Bộ Phương vẫn gõ nhẹ gậy trúc, rất dễ dàng mà tìm được đường về.
Trở lại trước nhà gỗ, Bộ Phương khẽ giật mình. Phía xa có một bóng người quỳ sát dưới đất, tuyết trắng mênh mông rơi trên thân thể hắn, giống như bọc hắn thành người tuyết.
Tiếu Bát lảo đảo đi tới đi lui, có vẻ như cảm nhận được Bộ Phương trở về. phi tốc lao tới, nhảy lên.
Bộ Phương giơ tay xách cổ Tiểu Bát.
- Sao ngươi còn chưa đi?
Bộ Phương ném Tiểu Bát lên đầu Tiểu Bạch, nhìn Độc Cô Vô Song đang quỳ rạp dưới đất hỏi. Trên mặt hắn còn đầy vết chân gà.
- Tiền bối… ta sai rồi.
Bỗng nhiên Độc Cô Vô Song cúi rạp xuống, hướng về phía Bộ Phương nói.
- Rời đi thôi…
Bộ Phương lắc đầu, thản nhiên nói. Sau đó hắn mở rộng bước chân đi vào trong nhà. Rửa rau, nấu nướng thành thạo. Mùi thơm nồng đậm khuếch tán ra khắp nơi. Độc Cô Vô Song ngửi thấy mùi thơm đó thì cảm giác đói bụng dâng lên mãnh liệt.
Sao mà có thể thơm như vậy? Không phải chỉ là một món ăn miền núi đơn giản sao? Đệ nhất Đế Quốc Kiếm Thần như hắn mà còn có mỹ vị gì chưa từng ăn sao? Nhưng hắn vẫn chưa từng ngửi qua mùi nào thơm như vậy.
Bộ Phương không để ý tới hắn, làm xong đồ ăn thì vừa uống rượu vừa dùng bữa.
Bộ Phương không khỏi nhíu mày lại, thở dài một hơi, đặt chén rượu xuống.
- Lâu rồi không ăn cơm thơm như vậy… rất hoài niệm.
Bộ Phương lẩm bẩm một câu, sau khi ăn xong thì thu dọn bát đũa. Đội mũ rộng vành, đeo giỏ tiếp tục đi câu cá. Sau đó xuống núi muốn đổi chút gạo.
Nhìn thấy Bộ Phương lại muốn đi ra ngoài, mặt Độc Cô Vô Song đột nhiên tối sầm. Tiên sư này chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn hắn cứ quỳ ở đây như vậy sao? Đúng là nhẫn tâm.
Tiểu Bát lắc lư đi đến trước mặt hắn, trong lòng hắn thì đầy muộn phiền.
Bộ Phương nắm gậy trúc, đi xuống núi. Con mắt Độc Cô Vô Song nhất thời sáng lên, tiên sư định xuống núi sao? Vừa nghĩ đến đây thì Độc Cô Vô Song cũng không quỳ nữa mà bò dậy, vỗ cái đầu gối tê dại, mang theo bảo kiếm phi tốc đi theo sau.
Hắn đi sau lưng Bộ Phương khá xa, không dám lên quấy rầy Bộ Phương.
Bộ Phương xuống núi, đi theo con đường trong trí nhớ, tới thôn làng. Qua nhiều năm rồi không biết các thôn dân còn nhớ hắn không.
Tuy Bộ Phương không có tu vi, nhưng Độc Cô Vô Song đi theo hắn, hắn vẫn biết. Hắn cũng không quản, thích thì cứ theo đi.
Dọc theo con đường, thôn làng đã dần hiện lên ở trước mắt.
Độc Cô Vô Song nhìn thấy hướng Bộ Phương đi, biểu cảm trên mặt có chút cổ quái. Hắn muốn nói lại thôi.
Bộ Phương đi vào trong thôn, khí lạnh phun trào khiến Bộ Phương hơi nhướng mày.
Trong thôn là một vùng hỗn độn đổ nát. Đồ làm nông vất vưởng, trên đó phủ đầy tuyết trắng. Các căn nhà sụp đổ rách nát. Toàn bộ thôn làng đều không có dấu chân người, giống như một ngôi làng hoang.
- Tiên sư, tuy không biết ngươi có khúc mắc gì với thôn làng này nhưng ba năm trước toàn thôn đã bị giết hết, hơn 300 người không một ai còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận