Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2205: Phục sinh Thiên Tàng? Mơ đi! (1)

Lộc cộc lộc cộc.
Nhiệt khí dâng trào, giống như một con rồng từ trên trời cao rít gầm, từ trong nồi Huyền Vũ xông ra, xông thẳng lên trời.
Nổ tung ở trong không trung.
Một mùi hương của mì nồng nàn tỏa ra, làm người ta khi ngửi thấy cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Nhìn thấy mì trong nồi Huyền Vũ cuồn cuộn, Bộ Phương bắt đầu nấu những nguyên liệu khác.
Hắn hái đầy Linh Thái từ Điền Viên Thiên Địa, trên Linh Thái còn có lá non Phỉ Thúy treo ở phía trên, nở rộ hào quang của Lưu Ly.
Đặt những món ăn này lên thớt, Long Cốt Thái Đao giữa những ngón tay đang kích động, chơi đùa ra một cái Đao Hoa.
Sau đó, tất cả Linh Thái trên thớt đều được thái nhỏ, cót két cót két… âm thanh trong trẻo phát ra từ Thái Đao khi thái rau, khiến Thiên Tàng đang ngậm cánh sen ở đằng xa, chớp chớp mắt.
Thái rau xong, Bộ Phương vớt hết mì ra.
Óng ánh như ngọc, thanh mảnh như tơ, phất phơ như long tu…
Trong bát Thanh Hoa Từ, mì nóng hôi hổi, đồng thời múc một muỗng nước dùng từ trong nồi ra, đổ vào bát.
Nước dùng đột nhiên dâng trào, làm cho mì trong tô nổi lên, như thể từng sợi long tu xếp chồng lên nhau.
Nếu chỉ có vậy, đương nhiên không tính là đã hoàn thành món ăn này.
Bỏ tất cả Linh Thái đã được thái ra vào trong nồi.
Dưới nước dùng nóng sôi sục, các loại rau này rất nhanh đã mềm ra.
Cho rau vào trong tô mì.
Sột soạt.
Lấy ra một quả Thánh Cảnh Linh Thú.
Sau khi đập vỡ, mạnh mẽ hất lên.
Trong lòng bàn tay, có một ngọn lửa Sâm Bạch Sắc nổi lên.
Dịch trứng bị đập nát đột ngột lơ lửng trong lòng bàn tay.
Xì xì xì…
Trứng dịch trên lòng bàn tay phát ra tiếng vang, lòng trắng trứng lập tức ngưng tụ lại, lòng đỏ trứng màu cam cũng đang lắc lư không ngừng.
Tinh thần lực của Bộ Phương khóa chặt trên lòng đỏ trứng kia.
Một trận pháp đột nhiên bay ra lơ lửng trước người hắn.
Lần này không phải trận pháp “thời gian” mà là trận pháp mỹ thực “giam cầm”…
Không sai, ngoài việc sử dụng trận pháp thời gian ra, cũng không thể thiếu trận pháp mỹ thực “giam cầm”.
Trận pháp thời gian mặc dù có thể trì hoãn dòng chảy thời gian, giảm bớt thời gian của linh hồn Minh Vương Thiên Tàng bị Pháp Tắc Chi Lực hút đi, nhưng lại không thể ngăn chặn hoàn toàn.
Mà bổ sung thêm trận pháp giam cầm, có thể ngăn cách Pháp Tắc Chi Lực với linh hồn của Minh Vương Thiên Tàng trong một thời gian ngắn.
Loại ngăn cách này…
Không lâu nhưng vẫn đủ, cộng thêm trận pháp thời gian và Sen Vong Tình.
Đại khái có thể phục sinh Minh Vương Thiên Tàng.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là từ này về sau Minh Vương Thiên Tàng đều không thể rời bỏ tô mì này.
Lộc cộc lộc cộc.
Một mùi trứng nồng nàn tỏa ra, trận pháp “giam cầm” đột ngột thâm nhập vào món trứng chiên trong lòng bàn tay Bộ Phương.
Lòng trắng trứng được đánh bông liên tục.
Chiên trứng cũng là môn kỹ thuật sống, đặc biệt là món mì trứng này.
Không thể chiên lòng đỏ trứng quá chín, như thế sẽ ảnh hưởng tới vị giác, cuối cùng có thể khống chế nhiệt độ chín trong khoảng bảy phần.
Chiên trứng như vậy sẽ cho ra dịch trứng màu vàng cam, cô đặc không rời rạc, chảy mà không loãng.
Vẫy tay một cái.
Trận pháp dung nhập vào trứng chiên, trứng chiên rơi vào tô sứ.
Vừa vặn bao trùm nửa tô.
Như vậy là tô mì này đã có thể tuyên bố hoàn thành rồi.
Không có thịt.
Một bát mì rất đơn giản, chỉ có trứng chiên và một ít rau.
Mặc dù mì trong bát nhiều nhưng thực tế chỉ có một sợi.
Một bát mì đơn giản.
Bộ Phương gọi nó là… mì Long Tu.
Hoặc có thể gọi là… mì trường thọ.
Minh Vương Thiên Tàng ở một bên nhìn đầy ngạc nhiên.
Xem cách nấu ăn của Bộ Phương như thể đang tiến hành một buổi biểu diễn nghệ thuật khiến người xem rung động.
Toàn bộ thể xác và tinh thần cả người đều say sưa trong đó.
Không thể không nói, trù nghệ đôi khi cũng là bác đại tinh thâm.
Bộ Phương bưng tô mì lên, tô mì bốc khói nghi ngút.
Liếc Minh Vương Thiên Tàng một cái, khóe miệng kéo lên.
Cuối cùng cũng làm xong tô mì này.
Một bát mì nhỏ không ngờ lại ẩn chứa hai loại trận pháp mỹ thực. Muốn dung hợp hai loại trận pháp mỹ thực lại với nhau một cách hoàn mỹ, Bộ Phương cũng đã rất vất vả.
Một tô mì tưởng chừng đơn giản nhưng lại khó nấu hơn cả một số món phức tạp.
Hi vọng bát mì này có thể giúp ích cho Minh Vương Thiên Tàng.
Chủ yếu là…
Bộ Phương cũng không rõ lắm về hiệu quả của tô mì này.
Bởi vì mọi thứ chỉ là suy đoán của hắn.
Rốt cuộc có thể ngăn cách Pháp Tắc Chi Lực hay không, cũng chỉ có thể thử một lần.
Nếu như không được.
Bộ Phương cũng coi như là cố gắng hết sức.
Minh Vương Thiên Tàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, Bộ Phương không để cho hắn ta đứng lên.
Đi tới trước mặt Minh Vương Thiên Tàng.
Đưa mì cho Thiên Tàng.
- Mì làm xong rồi, ăn cánh sen này đi
Bộ Phương nhìn Thiên Tàng, nghiêm túc nói.
Thiên Tàng sửng sốt, chỉ đơn giản như vậy sao?
“Một tô mì có thể giúp phục sinh bản thân không?”
“Có phải quá qua loa rồi không…”
- Từ góc độ khoa học mà nói, xác suất có lẽ là khá lớn…
Bộ Phương vẫn như cũ nghiêm túc nói.
Sự nghiêm túc của Bộ Phương khiến Thiên Tàng không biết nên phản bác như thế nào. Nếu đã không thể phản bác, vậy thì… Ăn thôi.
Đầu lưỡi cuộn lại, miệng ngậm Sen Vong Tinh nuốt vào trong bụng.
Sau đó bưng bát mì Bộ Phương đưa qua, chuẩn bị ăn lấy ăn để.
Bát mì này nhìn qua khá đơn giản, không có nguyên liệu nấu ăn nào phức tạp.
Minh Vương Thiên Tàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay bưng tô mì, tay còn lại cầm đũa.
Nhìn qua Bộ Phương, liền ghé miệng vào miệng tô kia, húp một ngụm nước dùng…
Lụp sụp.
Nước dùng đậm đà tràn vào bên trong khoang miệng.
Khiến khoang miệng cơ hồ không có cảm giác của Thiên Tàng bỗng chốc hoạt động trở lại.
Thân thể đã mất đi vị giác phảng phất như quay về tại thời khắc này.
Đôi mắt của Thiên Tàng triệt để sáng lên!
Nước mì này, ngon quá!
Không chỉ tác động lên đầu lưỡi, trên vị giác, mà còn khiến linh hồn người ta cảm thấy vui vẻ.
Minh Vương Thiên Tàng híp híp mắt.
Đưa đũa ra gắp thêm miếng trứng chiên kia.
Đưa miếng trứng vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Lạo xạo một tiếng.
Trứng chiên bị cắn thành từng miếng, dịch trứng màu vàng cam đột ngột chảy ra, độ chảy không nhanh, chỉ chậm rãi mà đặc quánh như kẹo mạch nha.
Loại tốc độ này khiến người ta có cảm giác hưởng thụ kỳ lạ.
Đầu lưỡi cuộn lại một cái.
Dịch trứng đột ngột chảy vào miệng là một mùi vị thuần khiết, tuy rằng đặc quánh nhưng lại cho người ta một cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Bộ Phương ở một bên xem bộ dạng ăn mì của Minh Vương Thiên Tàng, bản thân cũng không khỏi có hơi đói.
Hoặc có lẽ tô mì này quá hấp dẫn rồi.
Tuy chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng tuyệt nhiên không phải loại mì phổ thông.
Tiếp theo lại càng có nhiều điều bất ngờ.
Minh Vương Thiên Tàng ăn thêm vài cọng rau.
Rau vào miệng không hề bị nóng bỏng, ngược lại còn có chút xốp giòn, phảng phất mang vị tươi mới, thấm đẫm tâm hồn khiến cả tinh thần đều kích động.
Loại cảm giác đó thật khó tả.
Sau khi ăn trứng, ăn rau, tiếp theo là nhân vật chính.
Cũng chính là nhân vật chính của tô mì Long Tu này.
Đôi đũa gắp mì lên, muốn tìm được phần cuối của sợi mì.
Minh Vương Thiên Tàng không ngừng giơ tay lên, nhưng lại phát hiện mì này giống như vĩnh viễn không thấy được phần cuối.
Hắn ta thậm chí còn đặt tô súp xuống dưới đất, đứng lên kiễng chân, vẫn như cũ không thể khiến cho đầu mì xuất hiện.
- Đừng phí sức nữa, ngươi từ từ hút vào.
Bộ Phương nói.
Minh Vương Thiên Tàng đột nhiên nhếch miệng.
Thả một đoạn mì vào trong miệng.
Miệng hút mạnh một cái.
Xì xụp xì xụp.
Đoạn mì nhất thời bay vào trong miệng hắn ta.
Một sợi mì như long tu dài và nhỏ không ngừng uốn lượn phiêu đãng…
Sợi mì lúc hút vào đong đưa, nước dùng chung quanh cũng trào ra, không ngừng chui vào miệng.
Tròng mắt Minh Vương Thiên Tàng càng lúc càng trừng lớn, hắn ta cảm thấy bản thân lập tức sẽ ăn hết chỗ mì này…
Xì xụp!
Cuối cùng!
Lắc đầu mạnh một cái.
Đuôi mì cuối cùng cũng bị hất tung lên, nước dùng bắn tung tóe.
Tất cả mì sợi toàn bộ đã vào miệng hắn ta.
Cuối cùng cũng ăn xong rồi…
Minh Vương Thiên Tàng dường như xúc động muốn rơi lệ, đương nhiên… Hắn ta đến giờ phút này vẫn không thể khóc được!
Bê bát súp này.
Lộc cộc lộc cộc ăn hết chỗ mì đang bốc khói nghi ngút vào trong miệng.
Minh Vương Thiên Tàng cảm thấy đây là bát mì ngon nhất hắn ta được ăn từ bé tới giờ.
Hắn ta vì tô mì này mà khuynh đảo!
Khi Minh Vương Thiên Tàng triệt để ăn hết bát mì.
Ánh mắt của Bộ Phương đột nhiên đọng lại.
- Bắt đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận