Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1862: Địch Thái Giới Chủ cho rằng... (2)

Notice: Undefined offset: 171
Miếng rau củ này đã được Bộ Phương nhúng qua nước của Sinh Mệnh Chi Tuyền, sau đó xào nấu mới ra được thành phẩm.
Soạt soạt.
Miếng rau vẫn còn nóng hổi.
Trong khoang miệng tràn ngập mùi thịt, mùi vị của Hỏa Tâm cũng rất ngon, rất tinh tế, cộng thêm mùi vị của Bát Bảo Ngũ Hoa Nhục khiến cho tổng thể mùi vị của món ăn càng ngon hơn.
Ánh mắt Mộng Kỳ sáng rực, nàng ta không thể ngờ được mùi vị của món ăn này lại có thể ngon đến mức ấy.
Hương vị vô cùng thơm ngon, mang lại cảm giác thuần khiết.
Món ăn này đúng là không khiến nàng ta thất vọng.
Lấy đũa đảo nhẹ một cái từ dưới đáy nồi lên trên, ngọn lửa từ Sâm Bạch Sắc bốc cháy, làm như vậy sẽ giữ cho đồ ăn trong nồi luôn nóng hổi, càng tăng thêm sự hấp dẫn bên trong món ăn.
Thời gian trôi qua, dưới sức nóng của ngọn lửa, nồi canh vẫn sôi sùng sục và liên tục tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lấy đũa lật đồ ăn dưới đáy nồi lên, hơi nóng cũng bốc khói nghi ngút.
Oanh!
Vừa nãy cả nồi gần như không có Tiên Khí, vậy mà đột nhiên lúc này Tiên Khí lại bùng lên, hóa thành sáu đường dài bao trùm phía trên nồi.
Là Lục đạo Tiên Khí sao?
Tất cả mọi người vừa trông thấy cảnh tượng này đều hít sâu một hơi, đầy vẻ khiếp sợ.
Lục đạo Tiên Khí xuất hiện, chính là khẳng định món ăn Bộ Phương làm đã đạt tới cấp Lục phẩm Tiên thực.
Những người dự thi đều sững sờ, ngây ngốc.
Thi thố kiểu này thật đúng là muốn bức chết người ta mà!
Trong khi bọn họ còn đang nỗ lực hoàn thành một món ăn cấp Tứ phẩm Tiên thực thì Bộ Phương đã nhẹ nhàng hoàn thiện xong một món đạt cấp Lục phẩm.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp, bọn họ chợt cảm thấy thất bại và bất đắc dĩ.
Công Thâu Bạch Quang ở bên cạnh trông thấy hành động của Mộng Kỳ Thành Chủ lại khuấy đảo ra được Lục đạo Tiên Khí thì cũng có chút tò mò.
Hắn cũng cầm đũa, đảo nhẹ thức ăn bên trong.
Ùng ục…
Nước canh trong nồi đang sôi sùng sục, Tiên Khí theo hơi nóng bốc lên cao.
Tiên Khí bốc lên tới miệng nồi mang sắc màu lộng lẫy và tuyệt đẹp, thu hút toàn bộ ánh nhìn khắp lôi đài.
Công Thâu Bạch Quang gắp một miếng Ngũ Hoa Nhục bỏ vào miệng nhai. Miếng thịt giòn, thơm nức mũi khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Hả?
Địch Thái Giới Chủ nhìn hai người họ ăn uống vui vẻ như vậy thì trong lòng có hơi dao động.
Có lẽ tên tiểu tử Bộ Phương chỉ đang hù dọa hắn ta thôi.
Chắc sẽ không tùy tiện lấy Hủy Diệt Làm Nồi ra đâu chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hắn ta có vẻ đang cân nhắc.
Hắn ta đột nhiên nhớ tới lúc trước, khi Bộ Phương chọc tức hai vị Tiểu Thánh không phải cũng từng như vậy sao?
- Ngươi cũng nghịch ngợm quá rồi đấy, tiểu hữu Bộ Phương.
Địch Thái Giới Chủ bật cười, lắc ngón tay chỉ vào Bộ Phương.
Hắn ta tin chắc người chính trực và đơn thuần như Bộ lão bản sẽ không lấy Hủy Diệt Làm Nồi đáng sợ ấy ra.
Cho nên hắn ta nóng lòng cầm đũa.
Tuy nhiên, cái nồi trước mặt hắn ta lại có cảm giác gì đó không được bình thường cho lắm.
Nhưng mà…
Mùi thơm trong nồi tỏa ra rất mê hoặc, khiến hắn ta có hơi nôn nóng.
Miễn là nổ không chết thì hắn ta cứ ăn thôi!
Vừa cầm đũa lên, hắn ta đã thò ngay vào trong nồi.
Chỉ là ngay lúc đầu đũa sắp chạm vào bên trong nồi, Địch Thái Giới Chủ đột nhiên ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Bộ Phương.
Da đầu ngay lập tức tê rần.
Nhưng hắn ta chỉ do dự chốc lát, vẫn đưa đũa vào trong.
Gắp lên một miếng Ngũ Hoa Nhục trắng nõn bỏ vào miệng, mùi hương ngào ngạt dâng lên.
Ánh mắt hắn sáng rực.
- Đúng là mỹ vị! Ăn rất ngon!
Hắn ta đắc ý gắp thêm miếng khác.
Hủy Diệt Làm Nồi không có động tĩnh khác thường cũng khiến cho tâm tư trong lòng hắn ta dần bình ổn lại.
Thấy chưa, Bộ Phương đâu phải loại người không biết chừng mực đâu?
Địch Thái Giới Chủ vui vẻ ăn thêm.
Bộ Phương hơi nhếch miệng, chăm chú nhìn bộ dạng ăn uống của hắn ta.
Mặc dù bề ngoài Hủy Diệt Làm Nồi không được vẽ trận pháp mỹ thực “Bạo Liệt” nào cả, nhưng thực chất Bộ Phương đã giấu một trận pháp “Giam Cầm” vào sâu bên trong.
Tất nhiên, trận pháp “Giam cầm” đặt bên trong Hủy Diệt Làm Nồi không phải là vật dẫn tốt nhất, nhưng ít ra cũng có chút tác dụng.
Cho nên…
Trước ánh mắt ngờ vực của tất cả mọi người, Bộ Phương khẽ nâng bàn tay lên.
Hành động này của hắn đã khiến bọn họ chú ý.
Địch Thái Giới Chủ cũng dừng động tác lại, đột nhiên có cảm giác bất an.
Theo bản năng, hắn ta đưa mắt nhìn Bộ Phương, gương mặt kia dường như đang cười…
Gặp quỷ rồi!
- Giam cầm!
Bộ Phương không thay đổi sắc mặt, búng tay một cái.
Vừa dứt lời, tiếng búng tay “tách” một cái rất êm cũng phát ra.
Đám đông đều ngơ ngẩn.
Ngay sau đó…
Bùm!
Cái nồi ngay trước mặt Địch Thái Giới Chủ nổ tung, phát ra ánh sáng chói rực rỡ.
Cái này…
Mộng Kỳ thành chủ và Công Thâu Bạch Quang bụm miệng, đồng thời nhảy ra xa né tránh ánh sáng ấy chiếu vào.
Địch Thái Giới Chủ có trốn cũng không thoát được, hắn ta bị ánh sáng kia chiếu thẳng vào mắt, bao trùm toàn thân.
Chờ khi ánh sáng mờ dần, bóng hình hắn ta mới lại được lộ ra.
Không có bất kỳ vụ nổ kinh hoàng nào xảy ra, cũng không có làn sóng hủy diệt nào khác.
Ánh sáng ấy chỉ tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn, ngoài ra không có thay đổi bất kỳ thứ gì cả.
Địch Thái Giới Chủ ngồi đó, miệng mở to, cổ cứng ngắc, tay cầm đũa đang nâng lên, đũa trong tay vẫn đang gắp một miếng Ngũ Hoa Nhục còn nóng thơm nức mũi, hắn ta chuẩn bị bỏ vào miệng. Trên miếng Ngũ Hoa Nhục thậm chí còn đang bóng bẩy dầu mỡ nhỏ xuống, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Mỹ thực ở ngay trước mặt nhưng hắn ta lại không thể động đậy.
Chỉ có thể ngồi im ngửi mùi thơm quanh quẩn khoang mũi như trêu tức hắn ta.
Toàn thân hắn ta hoàn toàn không thể động đậy, cứ ở nguyên tại chỗ như hóa đá.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giới Chủ đại nhân bị làm sao mà gắp thịt lên rồi lại không cho vào miệng thế kia?
Nhìn tình hình này, có lẽ trận pháp mỹ thực “Giam cầm” đang phát huy tác dụng.
Nhìn động tác buồn cười này của Địch Thái Giới Chủ, Bộ Phương khẽ nhếch mép.
- Ăn đi chứ Giới Chủ, ngươi cứ ăn tự nhiên đi chứ.
Địch Thái Giới Chủ đảo mắt, muốn động đậy người nhưng vẫn không làm được.
Trong lòng hắn ta tê rần.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra mình sai rồi.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng Bộ Phương muốn nổ chết mình, nhưng sự thực lại không giống thế.
Tên tiểu tử đó muốn hắn ta nghẹn chết, sau đó thuận tiện kế thừa nghệ thuật Xích Quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận