Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2681: Không cho Bộ Phương nấu ăn? (1)

Trời mưa.
Trong cơn mưa vẫn ẩn chứa linh khí.
Tuy thần thức của Bộ Phương bị áp chế nhưng vẫn tồn tại như trước. Đối với linh khí trong mưa vẫn có thể cảm ứng được.
Trái Đất sẽ có linh khí à?
Linh khí vẫn luôn tồn tại hay là vì hắn trở về mới xuất hiện?
Trong lòng Bộ Phương có chút nghi hoặc. Trước kia hắn không tu luyện, tất nhiên không biết trong mưa có linh khí hay không?
Mưa linh khí kéo dài không bao lâu đã ngừng lại.
Trên mặt đất tích đầy nước, chân Bộ Phương đạp lên trên, những bọt nước bắn ra, nước mưa giá lạnh chui vào trong kẽ ngón chân khiến hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Linh khí chỉ ẩn chứa trong cơn mưa, nước mưa rơi xuống rồi bốc hơi, linh khí ẩn chứa trong đó cũng bốc hơi theo, rồi tràn ngập trong không khí.
Thực ra, trong không khí cũng không có linh khí, chỉ bởi vì trời mưa nên mới có linh khí.
Cơn mưa kỳ quái xuất hiện này…
Bỗng khiến Bộ Phương sửng sốt, trở nên trầm ngâm.
Xem ra linh khí quả thật là ngủ say trên Trái Đất này, nếu không thì Trái Đất không thể nào xuất hiện mưa linh khí được.
Không tìm được Tiểu U, Bộ Phương cảm thấy có hơi bất lực.
Thần thức của hắn bị áp chế, lực áp chế này rất mạnh. Tất nhiên Bộ Phương cũng có thể cưỡng ép mở ra áp chế này nhưng lại không biết hậu quả sau khi mạnh mẽ tấn công vào sẽ là gì.
Sẽ rút dây động rừng chăng?
Hay là sẽ khiến Trái Đất thay đổi, khiến Trái Đất hủy diệt gì gì đó…
Trở lại căn phòng cũ kỹ.
Trong không khí vẫn tràn ngập mùi nguyên liệu nấu ăn mốc meo kia, Bộ Phương cau mày lại, vứt những nguyên liệu nấu ăn như rác rưởi này đi.
Hắn căn bản không để những nguyên liệu nấu ăn này vào mắt.
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Bộ Phương mở cửa ra.
Người đứng ngoài cửa là Lưu Mục, người này nhìn Bộ Phương mà mặt mày hoảng sợ như nhìn thấy quỷ vậy.
Bây giờ cậu ta căn bản không dám đắc tội Bộ Phương.
Tay tùy tiện đập điện thoại di động, rồi nhẹ nhàng vỗ, ngón tay suýt thì bị gãy…
Thằng nhóc này có vấn đề.
- Bếp trưởng gọi cậu qua đó!
Lưu Mục nói.
Nói xong cậu ta liền vội vàng chạy đi. cậu ta chưa nghĩ ra nên đối mặt với Bộ Phương như thế nào. Cho nên bây giờ cậu ta không muốn nhìn thấy Bộ Phương.
Bếp trưởng?
Vỗ Tiểu Bì trên lưng, Bộ Phương đi ra khỏi phòng.
Đi xuống tầng, đi đến nhà hàng phía đối diện.
Duyệt Phủ là tên của nhà hàng này, trang hoàng vô cùng lộng lẫy xa hoa.
Nhưng việc kinh doanh lại có chút ảm đạm.
Cái này không liên quan gì đến tay nghề của đầu bếp, món ăn của nhà hàng cũng không tệ.
Bộ Phương làm đầu bếp học việc ở chỗ này, đã được nếm thử tay nghề của đầu bếp.
Nhưng nhà hàng này lại không phát triển được, trước đây Bộ Phương không thể hiểu nổi.
Bộ Phương bước vào, nhìn Lưu Mục một cái khiến cậu ta sợ hãi rụt người sang một bên, không dám nhìn thẳng hắn.
Bộ Phương bĩu môi, chắp hai tay sau lưng đi về phía nhà bếp.
Không cần nghĩ cũng biết, bếp trưởng hẳn là đang ở trong nhà bếp.
Xèo xèo xèo…
Vừa vào trong bếp đã có tiếng xào nấu, đó là tiếng chảo va chạm với bếp, ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn sang.
Ở đó có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, một tay cầm muỗng, tay kia dùng khăn cầm mép chảo sắt, động tác rất thành thạo.
Đương nhiên, ở trong mắt Bộ Phương, kỹ thuật xóc chảo của người đàn ông trung niên này đầy lỗ hổng.
Gần bếp để một đống chai lọ gia vị, đường muối, bột ngọt, nước tương, tỏi giã, ớt…
Những thứ này đối với Bộ Phương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Kiểu nấu ăn đơn giản này, Bộ Phương đã lâu không thực hiện qua.
Xì xèo…
Xóc chảo xong.
Dưới một muỗng nước qua, tiếng xì xèo vang lên.
Đậy nắp lên, bắt đầu hầm.
Lúc này, bếp trưởng mới có thời gian nhìn về phía Bộ Phương.
- Đến rồi à…
Bếp trưởng ôn hòa cười nói với Bộ Phương.
Trên mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì, gật đầu, nhưng sắc mặt đã ôn hòa hơn nhiều.
Trước đây, bếp trưởng này rất dốc sức chỉ bảo và coi trọng Bộ Phương, cho nên hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều với đầu bếp này.
- Bộ Phương à, mấy ngày nay cậu có hơi lười biếng đấy… Đầu bếp là một nghề nghiệp không được lười biếng, một khi lười biếng, sự mẫn cảm với đồ ăn sẽ suy giảm, rất khó để nấu ra một món ăn khiến người khác vừa ý.
Bếp trưởng vừa nói vừa dùng khăn lau tay, dựa vào trên kệ bếp nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương gật đầu. Tất nhiên hắn biết đối phương nói lười biếng là chỉ cái gì.
Nhưng cũng không thể trách ông ấy được, ai bảo hắn xuyên qua chứ?
- Duyệt Phủ của chúng ta kinh doanh không tốt lắm, có thể không tiếp tục được nữa. Ôi, thật đáng tiếc, ban đầu nhiệt huyết bừng bừng đến Duyệt Phủ để gây dựng sự nghiệp, ai ngờ lại rơi vào kết cục như này…
- Thôi, không nói chuyện này nữa. Cậu đi xử lý mấy nguyên liệu nấu ăn kia đi… Đợi lát nữa chuẩn bị ăn cơm.
Bếp trưởng thở dài nói.
Quay người, mở nồi ra, tiếp tục nấu ăn.
Bộ Phương khẽ giật mình, nhưng lại không cự tuyệt.
Đi đến trước một cái bếp khác.
Cầm lấy vài củ khoai tây đặt trên bếp lên, tung hứng. Đây đều là nguyên liệu nấu ăn rất quen thuộc…
Thái khoai tây là một chuyện rất nhàm chán, phải gọt vỏ trước, sau đó lại phải thái sợi…
Nhưng Bộ Phương cũng không để ý.
Hiện giờ hắn rất muốn nấu một món ăn.
Không biết sau khi trở về, có phải hắn vẫn có năng lực kiểm soát trù nghệ hay không.
Cầm lấy một con dao làm bếp trên kệ để dao.
Tay rung lên, đùa nghịch con dao trong tay, ánh sáng trên dao phản chiếu ra lấp lánh.
Xả nước, rửa sạch khoai tây.
Sau đó nhẹ nhàng tung lên không trung.
Khoai tây nổi lềnh bềnh giữa không trung, vào lúc sắp rơi xuống, ánh mắt Bộ Phương đột nhiên trở nên sắc bén.
Ở trong mắt hắn, tốc độ rơi của khoai tây này rất chậm.
Phập…
Con dao bỗng nhiên cắt ra, chém ra một đường vòng cung, ánh dao lấp lánh.
Sau đó.
Dao thái nằm ngang, mặt dao hướng lên trên.
Khoai tây lập tức rơi xuống, rơi vào trên mặt dao, còn đang xoay tròn.
Mà ở một bên khác, là một lớp vỏ khoai tây.
Vừa lúc Lưu Mục đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, miệng há hốc ra, trợn tròn mắt…
Thao tác vừa nãy suýt làm mù mắt cậu ta!
Còn có thể gọt vỏ khoai tây như thế sao?
- Cậu… cậu cậu cậu…
Lưu Mục vươn ngón tay ra, lắp bắp nói không nên lời.
Bộ Phương liếc nhìn cậu ta một cái, khóe miệng nhếch lên.
Phập phập phập…
Bạn cần đăng nhập để bình luận