Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1525: Nghe nói có người đang gọi ta (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Âm thanh đột nhiên xuất hiện, Bộ Phương giật mình một cái.
Liếc mắt nhìn thì thấy Địch Thái Giới Chủ với khuôn mặt anh tuấn, tóc vàng rủ xuống, da thịt bóng loáng trắng nõn, vô cùng tuấn dật.
Nói đến vẻ anh tuấn thì có thể một chín một mười với Minh Vương Nhĩ Cáp. Nhưng Bộ Phương cảm giác, Nhĩ Cáp đáng tin hơn Địch Thái Giới Chủ này nhiều.
Chí ít Nhĩ Cáp sẽ không lựa chọn cái bộ dạng trần chuồng như thế để chạy lung tung. Đúng là cay con mắt, cho dù Địch Thái Giới Chủ anh tuấn nhưng vẫn vô cùng cay mắt.
Ngay lúc Bộ Phương đang định nói với Địch Thái Giới Chủ vài câu thì khẽ híp mắt một cái, nhìn về phía trước. Hư không lại một lần nữa bị xé nứt ra, từng bóng người chầm chậm bước tới.
Nhìn thấy những bóng người này, Bộ Phương nhất thời sững sờ.
Tiểu U trên thuyền U Minh cũng có chút ngẩn người, giống như không rõ sao những người kia có thể ở đây.
Nha Nha đi ra từ trong hư không, bên người nàng có từng bóng nước to lớn đang nổi lơ lửng, bọn người Công Thâu Ban bị ngâm ở bên trong.
Từng người trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đây kinh dị.
Kim Giác, Ngân Giác, còn có Lạc Cơ và U Cơ trên thân bốn người họ có Minh Khí nồng đậm. Bọn họ vừa xuất hiện, không khí xung quanh đều trở nên sắc bén.
- Ta phải tận mắt chứng kiến món ăn của ngươi áp chế được lời nguyền của tiểu nha đầu, lúc đó ta mới rời đi… Nếu không ta nhất định sẽ dẫn nha đầu về Địa Ngục.
U Cơ khiêng Bá Giả Trọng Kiếm nghiêm túc nói.
Bộ Phương gật gật đầu, xoay chuyển ánh mắt rơi vào trên thân Kim Giác. Ý là, vì cái gì mà ngươi không về Địa Ngục đi.
- Ta đợi đệ đệ ta rồi cùng về.
Kim Giác ngẫm lại, giơ tay đập lên đầu Ngân Giác, khiến hắn lảo đảo.
- Thô lỗ, thấp kém!
Ngân Giác liếc đại ca mình một chút, hừ nhẹ nói ra.
- Ta đương nhiên phải chờ bảo bối của ta cùng về rồi.
Ngân Giác mím môi, híp mắt tiến đến bên cạnh U Cơ.
Nhưng mà… mặt U Cơ lại không có biểu cảm gì mà huy động Trọng Kiếm, trực tiếp đập vào mặt Ngân Giác, khiến hắn ngã bay ra, hung hăng nện xuống đất. Một ngọn núi nhỏ sụp đổ.
- Đúng là đáng ghét…
U Cơ thản nhiên nói.
Khóe miệng Bộ Phương giật giật một cái, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Lạc Cơ.
Kim Giác Ngân Giác không trở về thì đã có lý do. Còn Lạc Cơ này thì có lý do gì?
- Ta chỉ muốn nhìn thần tượng thêm một chút, còn một thỉnh cầu nho nhỏ với thần tượng…
Lạc Cơ nháy mắt, đôi môi hé mở vừa cười vừa nói.
- Yêu cầu gì?
Bộ Phương sững sờ.
- Ta muốn xin một sợi lông chó của thần tượng.
Lạc Cơ thẹn thùng nói ra.
- Hở? Thần tượng đâu… sao không thấy thần tượng của ta nữa?
Lạc Cơ hướng ánh mắt nhìn về phía sau Bộ Phương, lại không thấy Cẩu Gia đâu, nhất thời lo lắng.
- Chắc là sợ ngươi rồi…
Bộ Phương im lặng. Địch Thái Giới Chủ nghe được yêu cầu này của Lạc Cơ con mắt nhất thời sáng lên. Hắn đẩy Bộ Phương ra, xuất hiện trước mặt Lạc Cơ.
- Đại tỷ à…
- Đại tỷ?
Lạc Cơ trừng lớn mắt, tóc đỏ dường như muốn xù lên.
- Ngươi đang gọi Lạc Cơ ta là gì cơ?
Địch Thái Giới Chủ hơi sững sờ.
- Bằng không thì…
- Ngươi cho rằng ta già như vị đại tỷ kia ở bên cạnh ngươi ư? Gọi ta là Lạc Cơ tiểu tỷ tỷ!
Lạc Cơ khiêng Lưỡi Hái Tử Thần, nói ra.
Ở phía xa, đôi mắt Nha Nha đột nhiên trở nên sắc bén. Nàng cảm thấy Lạc Cơ có vẻ đang nói xấu nàng.
Bành bành bành!
Bóng nước bao lấy bọn người Công Thâu Ban nhất thời nổ ra, dòng nước ẩm chảy xuống.
Đám người Công Thâu Ban giống như thấy lại được ánh mắt trời. Bọn họ hoảng sợ nhìn nữ nhân xinh đẹp kia giống như đang nhìn ác ma. Nước này… thật không phải chỗ cho người ở!
Nha Nha di chuyển cái đùi thon dài, tóc vàng óng ngang eo, vô cùng mị hoặc mà tiến về phía Lạc Cơ.
- Ngươi nói ai là đại tỷ?
Ánh mắt Nha Nha có tia điện lóe ra.
Nữ nhân trời sinh nhạy cảm giống nhau.
Địch Thái Giới Chủ ngẩn người, xảy ra chuyện gì vậy. Vì sao hắn lại ở giữa hai nữ nhân này.
- Được rồi, không phải ngươi muốn lông chó sao? Muốn bao nhiêu Giới Chủ ta cho ngươi bấy nhiêu.
Địch Thái Giới Chủ lấy lại tinh thần khoát tay cắt ngang không khí căng thẳng giữa Nha Nha và Lạc Cơ.
Lạc Cơ sững sờ, nghi hoặc liếc nhìn Địch Thái Giới Chủ.
- Ta muốn lông chó của thần tượng không phải lông ngực của ngươi. Ngươi có lông của thần tượng ta sao?
- Rất xin lỗi nhưng trận đại chiến trước, ta đã nhổ được một sợi từ mông thần tượng ngươi.
Địch Thái Giới Chủ giật giật miệng.
Ánh mắt Lạc Cơ nhất thời sáng lên.
- Này! Cho ta nhanh!
- Được! Nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của Giới Chủ!
Địch Thái Giới Chủ nghiêm túc nói.
Hắn mặc trường bào, cả người trở nên vô cùng nghiêm túc khiến cho không khí xung quanh cũng ngưng trệ.
Thân là Giới Chủ, dù sao cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Ánh mắt ai nấy đều di chuyển dừng lại trên người Địch Thái Giới Chủ, không biết hắn đưa ra yêu cầu gì.
- Chờ một chút! Tiểu thư đây không đồng ý yêu cầu vô lý… không bồi!
Lạc Cơ chợt nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm Địch Thái Giới Chủ.
Lông mày Địch Thái Giới Chủ hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười đầy hàm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận