Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2784: Thần nói… phải có ánh sáng (2)

Notice: Undefined offset: 228
Bốn thanh kiếm trôi lơ lửng trên bầu trời như bốn cửa thành nguy nga xinh đẹp.
Tru Tiên Kiếm treo trên tường thành, kiếm khí rủ xuống.
Hãm Tiên vắt trên cổng thành, được gọi là Hãm Tiên Môn…
Tuyệt Tiên, Lục Tiên nằm trong thành trì.
Chắn ở bốn góc của thành trì, chặn hết tất cả mọi đường lui của Thượng Đế. .
Thông Thiên Gíao Chủ kích động, ánh mắt lập lòe ánh sáng...
Tam Muội Chân Hỏa nổi lên, quấn quanh ngón tay của hắn ta rồi được đẩy vào trong thành trì, bay về phía Thượng Đế...
Trong lúc nhất thời, Thượng Đế lại lâm vào con đường không lối thoát.
Bộ Phương không thể xuất thủ, hắn tò mò mà nhìn Tru Tiên Kiếm Trận.
Có rất nhiều người đều tín ngưỡng Thượng Đế.
Bọn họ khó tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như tín ngưỡng trong lòng bọn họ đang dần sụp đổ.
Bộ Phương híp mắt lại nhìn rồi hít một hơi thật sâu.
Thông Thiên Gíao Chủ rất mạnh.
Nhưng, là một cường giả cấp Thiên Thần, Thượng Đế cũng không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Quả nhiên.
Thông Thiên Gíao Chủ hơi biến sắc.
Đại sát khí như Tru Tiên Kiếm Trận này lại có khuynh hướng bị đẩy lùi...
Ầm...
Một tiếng nổ ầm bên tai mọi người.
Thông Thiên Gíao Chủ hoàn toàn biến sắc.
Thành trì rạn nứt.
Một thanh trường kiếm màu đen bay ra rồi phi tới sau lưng Thông Thiên Gíao Chủ.
Ánh sáng rực rỡ vẫn lưu chuyển quanh Hãm Tiên Kiếm, thành trì bị vỡ nát là điều không thể tránh khỏi.
Những phần còn lại của thành trì cũng nổ tung.
Bốn thanh Thần Kiếm bay ra, xoay quanh người Thông Thiên Gíao Chủ...
Bốn thanh kiếm treo ngược, trôi lơ lửng quanh thân thể hắn ta.
Phía xa xa.
Linh khí đang sôi trào.
Thượng Đế nhắm mắt lại.
Thương thế trên người hắn ta khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được…
Thượng Đế mở mắt ra.
Trong nháy mắt, trời đất như nở hoa, đa dạng mà xinh đẹp.
Thượng Đế vốn đang thoi thóp chờ chết, giờ phút này lại khỏe mạnh, hoàn toàn không có vết thương nào.
Chỗ bị chém đứt lại mọc ra một bàn tay.
Còn bàn tay bị Bộ Phương chém rơi xuống đất, hủy đi một Giáo Đình thì lại hóa thành một ngọn núi lớn.
- Không biết tự lượng sức mình! Đại Đạo Thánh Nhân bất tử bất diệt... Sao có thể trấn áp dễ dàng như vậy được chứ!
- Nếu Đại Đạo Thánh Nhân mà bị trấn áp dễ dàng như vậy, vũ trụ cả vũ trụ cũng sẽ không hạn chế số người nữa rồi...
Tây Vương Mẫu cười lạnh.
Nàng ta cũng không cảm thấy Thông Thiên Gíao Chủ và tên yêu nghiệt kia có thể trấn áp được Thượng Đế!
Thượng Đế lại khôi phục phong độ như cũ.
Thượng Đế hơi kiêng kỵ Thông Thiên Gíao Chủ.
Hắn ta đảo mắt nhìn qua.
Sau đó cong ngón tay lại.
Ầm...
Trời đất như bị nổ nát vụn.
Thông Thiên Gíao Chủ chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi đến từ đáy lòng, làm hắn ta không đông đậy nổi.
Hắn ta quay đầu lại nhìn, hư không quanh hắn ta đang chậm rãi sụp đổ…
Bốn thanh kiếm Tru Tiên trôi lơ lửng quanh người Thông Thiên Gíao Chủ, chúng muốn đối kháng với lực lượng vĩ đại của Thượng Đế!
Ầm!
Nhưng xung quanh thân thể của Thông Thiên Gíao Chủ vẫn nổ tung không ngừng.
Thông Thiên Gíao Chủ bị áp chế, liên tục liên tục hạ xuống mặt đất, cuối cùng, hắn ta rơi mạnh xuống đất, mặt đất lại rạn rứt ra…
Ầm...
Một tiếng nổ lại vang lên.
Mặt đất lại bị lún xuống thành một cái hố lớn.
Từ trên cao nhìn xuống, cái hố giống như một dấu bàn tay khổng lồ!
- Đại Đạo Thánh Nhân, nói sao làm vậy, ta thật sự bội phục lòng can đảm của các ngươi, nhưng các ngươi cũng cần phải trả giá vì hành động không tự biết lượng sức mình của bản thân.
Thượng Đế nói.
Hắn ta đảo mắt, mục tiêu chủ yếu của hắn ta là Bộ Phương.
Đến giờ, Thượng Đế vẫn không biết Bộ Phương làm cách nào phá vỡ được Phật Quốc trong lòng bàn tay hắn ta.
Một tên Tiên Đế, dùng cái gì để phá hủy Phật Quốc của hắn ta vậy chứ?
Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao mà trôi lơ lửng trên bầu trời.
Hắn biết mà, một Đại Đạo Thánh Nhân sao có thể dễ dàng bị trấn áp như vậy được.
Tình trạng của Thông Thiên Giáo Chủ vẫn còn tạm được.
Có Tru Tiên Kiếm Trận bảo vệ, trừ phi Đại Đạo Thánh Nhân dùng toàn lực để giết hắn ta thì mới có thể phá được Kiếm Trận, giết chết người.
Vì vậy, việc Bộ Phương phải làm bây giờ là toàn lực đối kháng với sát chiêu của Thượng Đế…
Thượng Đế đã lộ ra sát ý.
Sát ý của một Đại Đạo Thánh Nhân gần như ngưng tụ thành thực chất rồi trôi lơ lửng trong thiên địa.
Sát ý này khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy, lạnh cả người.
Thượng Đế nhìn Bộ Phương, mặc dù sát khí trên người Thượng Đế kinh thiên động địa.
Nhưng trong con ngươi của hắn ta lại tràn đầy lòng từ bi và tiếc thương con dân.
- Thần đã nói...
Thượng Đế nhìn Bộ Phương.
Trong nháy mắt, thân hình của Thượng Đế trở nên khổng lồ.
- Phải có ánh sáng...
Rầm!
Lúc này, dường như thời gian cũng ngưng lại.
Thiên địa biến sắc.
Ánh sáng chói chang như hiện lên từ sâu trong vũ trụ, trong nháy mắt đã choáng ngợp tầm mắt của tất cả mọi người.
Khiến tất cả bọn họ đều không nhìn thấy được gì.
Phụt phụt...
Vô số người hộc máu.
Có người trở nên tái xanh cả mặt mũi.
Sắc mặt Tiểu Ngải trở nên tái nhợt, máy chụp hình trong tay cô đột nhiên nổ tung!
Ùng ùng...
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người cảm giác như tận thế đã đến gần.
Tất cả mọi thứ đều trở nên trắng xóa, ánh sáng chói mắt bao phủ lên mọi vật…
Thần nói phải có ánh sáng, thế nên ánh sáng tràn ngập cả đất trời!
Bành bành bành...
Đất đai dường như đang dần tan chảy.
Thượng Đế trôi lơ lửng trong bạch quang.
Tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ có chút không chống đỡ nổi, cảm giác như bản thân sắp nổ tung đến nơi rồi.
Thượng đế nhàn nhạt nhìn bốn phía.
Bốn thanh kiếm trên đỉnh đầu Thông Thiên Giáo Chủ tỏa ra kiếm quang bao phủ toàn bộ thân thể hắn ta mới miễn cưỡng chống lại một chiêu này...
Thông Thiên Giáo chủ không phải mục tiêu công kích của Thượng Đế mà cũng phải cố hết sức mới có thể đỡ được một chiêu này.
Vậy Bộ Phương ở trung tâm công kích phải làm thế nào bây giờ?
Nếu Bộ Phương chỉ là một Tiên Đế... e là đã bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt rồi!
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài.
Đột nhiên.
Hắn ta ngơ ngác .
Bởi vì trong màn ánh sáng trắng chói mắt.
Một bóng đen dần dần hiện lên.
Trước mặt Thượng Đế...
Một bóng đen không biết đã xuất hiện từ lúc nào, che đi ánh sáng trắng, khiến cả thế giới ảm đạm đi một chút.
Sau đó...
Bóng người kia dần nhấc chiếc nồi muỗng lên.
Cái muỗng bị ánh sáng của Thượng Đế chiếu rọi xuống mặt đất…
Thượng Đế sửng sốt.
Thông Thiên Giáo Chủ ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cái nồi muỗng kia… chậm rãi gõ xuống.
Đập vào mặt Thượng Đế...
Ánh sáng vô tận từ Thượng Đế bỗng như ngọn nến trước gió, tách tách… rồi tắt ngóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận